Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

Chương 4




Em là người của ta.

Nếu như đang xem một bộ tiểu thuyết hay huyền huyễn hơn một chút là <Ái thượng tổng lãnh đại vương>, năm chữ này có thể dùng để lí giải về tình yêu chiếm dục siêu cường của hai nhân vật chính với nhau. Nam chính/ Công quân bá khí trắc lậu - là một kẻ chuyên chế theo chủ nghĩa phát xít cực đoan, trong mắt chỉ có quyền lực và quyền lực không hề dung chứa chút tình cảm nào. Sau đó trong một ngày đẹp trời nam chính bắt được/ mua được/ được tặng nữ chính/ thụ quân, tiếng sét ái tình như vạn tiễn xuyên tim chẳng chờ Nguyệt lão và Cupid tranh nhau găm vào trái tim băng giá của nam chính/ công quân, hắn tìm mọi cách đem người ôm về tay, đè lên tường tuyên bố: "Em là người của ta."

Quá phổ thông có đúng không nào...

Trong tình huống này, nữ chính/ thụ quân hoặc là e lệ khiếp sợ, dục cự hoàn nghênh, hoặc là cường liệt kháng cự bày ra bộ dáng trung trinh tiết liệt chỉ khiến cho th* tính của nam chính/ công quân tăng vọt, tiếp theo là ba ba ba~ ba ba ba~

Khụ, phía trên chỉ là một hồi suy diễn ngổn ngang của một vị thiếu nam đang ngồi trong bồn tắm rít gào mà thôi, các đồng chí nhi đồng xin đừng quá để ý.

Nếu đi theo con đường thông thường thì phản ứng như vậy cũng không có gì hiếm lạ.

Bất quá, đối với Vương Nguyên - người đã trải qua vô số shock phản vệ và tê liệt tế bào cảm thụ kinh hách thì chẳng phải học tập theo làm gì, sáng tạo ra kỳ tích mới mới chính là chân lý. Vả lại, trong cái nhà này dùng chữ bình thường thì mới là bất bình thường nha.

Cậu bình tĩnh nhìn vào đôi mắt đen ngòm lấp lánh của ông chủ...

Thụi một cái?

Đá vào dưới rốn cách ba tấc?

Dùng nước hóa giải tình hình, dương đông kích tây?

"Ông chủ..." Vương Nguyên bi thương đáp: "Ta trúng phải một lời nguyền, không thể yêu bất kỳ ai, cho nên trong thời gian này cầu ngài đừng làm ta khó xử có được không?"

Vương Tuấn Khải híp mắt: "Như vậy, ta nhất định sẽ tìm cách giải chú cho em. Xin hãy tin ta."

Tin...

Mới là lạ!

Vương nhà văn nhập vai thành nghiện, sờ sờ cằm: "Nhưng kẻ nào dám hạ chú lên người em chứ?"

Cậu hít sâu một hơi: "Là một kẻ rất thích ăn bánh táo nướng."

Ba chữ "bánh táo nướng" thốt lên gây ra sóng gió ba đào. Vương Tuấn Khải ngây ngẩn tròn xoe hai mắt nhìn Vương Nguyên, đầu nghiêng sang một bên.

#luận_khả_năng_bánh_táo_nướng_dẫn_đến_huyết_án

Vương Tuấn Khải ngốc lăng trong chốc lát, bế Vương Nguyên ra khỏi bồn tắm. Sau đó...

Không có sau đó.

Nhà văn ưu thương ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, vẻ mặt tư lự cực kỳ đáng suy ngẫm, thần sắc mờ mịt đầy ắp mối lo toan: "Em hãy trở về làm bánh táo nướng đi."

"...Ngài chắc chắn?"

"Không thể chắc hơn."

Căn bệnh cosplay lung tung của nhà văn cung Xử Nữ rốt cuộc đã được chữa như vậy đấy.

Vương Nguyên: "Quá nhạt nhẽo."

Sau khi cạo bỏ lớp râu che khuất cả cái mỏ khiến tam quan đảo lộn của Vương Tuấn Khải xong, một mỹ nam đẹp như bông cúc hiện ra trước mặt, mày kiếm mắt hẹp dài tuấn nhã tiêu sái gì gì đó gì gì đó...Tóm lại là quốc sắc thiên hương, tú sắc khả xan, xuân sắc vô biên, tình sắc ngập tràn. (Ở đoạn này dĩ nhiên là phải ca ngợi ông chủ đẹp trai, đẹp trai, vô cùng đẹp trai. Vì cơm cha áo mẹ, dù dối lòng cũng phải dối cho thật oách, ở phần trên đã nói nghệ thuật là ánh trăng lừa dối cơ mà).

Nhưng không thể phủ nhận là nhà văn này quả thật rất hút hồn người ta, nếu không phải nói là cái tai họa.

"Chậc chậc, ông chủ à, nhan sắc anh như vậy đủ để kiếm cơm rồi, còn phải dùng văn chương mua tiếng cười thiên hạ làm gì?" Vương Nguyên vừa lau tóc cho Vương Tuấn Khải vừa nói, lấy góc độ nhà nghề cùng với kinh nghiệm lượn lờ mấy năm nay ở các studio chụp ảnh, hảo tâm truyền đạt chân lý vĩnh hằng: cái đẹp đè bẹp cái nết - vô cùng thấm nhuần tư tưởng của các thành phần nhan khống quốc tế.

"Tướng do tâm sinh." Vương Tuấn Khải mỉm cười buông một câu sâu xa, logic duy tâm huyền huyễn các loại: "Cậu nhìn thấy con rệp trên tường chứ?"

Rệp huynh rung rung hai sợi râu, bày tỏ sự hiện diện của mình.

Vương Nguyên trợn mắt, đệch, ông chủ đây là trách cậu dọn dẹp không sạch sẽ để rệp bò lên xoát độ tồn tại?

"Cậu thấy tôi đẹp nhưng con rệp kia thì không, trong mắt nó, chỉ có con rệp cái mới là đẹp nhất..."

"Làm sao anh biết nó là con đực?"

"..."

"Nếu tôi không lầm thì rệp là lưỡng tính mà nhỉ?"

"..."

Lúc này nên thảo luận động vật họ côn trùng này là straight hay bisεメual sao?

Vương Tuấn Khải đáng thương hề hề chớp mắt nhìn Vương Nguyên.

Vương Nguyên tuy rất đau lòng, nhưng vẫn phải sờ đầu ông chủ một cái, ai, đầu năm nay làm bảo mẫu còn phải bổ trợ kiến thức, can gián cùng chức trách phụ hệ các loại đâu có dễ dàng gì, vậy mới nói công phu của bậc thánh nhân Ngự sử ngày xưa quả thật là thâm hậu.

Vương Tuấn Khải tựa hồ bị đả kích rất lớn, im lặng rất lâu không nói gì, sau đó bảo mẫu đồng chí phát hiện đến giờ cơm mà nhà văn đại nhân vẫn chưa thoát khỏi tình trạng đóng băng toàn cục thì áy náy trong lòng, vận nội công đi tìm ông chủ. Phải biết rằng người có tính cầu toàn và hội chứng bắt buộc cùng với căn bệnh nhà văn ăn sâu vào phèo phổi như Vương Tuấn Khải, bị một tên ngoại lai chẳng chút thường thức về nghệ thuật như cậu sửa lưng thì ngoài mất mặt ra còn vô cùng ấm ức, biết đâu trong giây phút bi ai nhân sinh quá đổi mất nết thì tung ra quyết định, đuổi cổ thằng bảo mẫu tỏ ra nguy hiểm này?

Đột nhiên cảm thấy con đường tương lai đầy nghiệp chướng.

Vương Nguyên rùng mình một cái, vội vàng cởi tạp dề ra chạy lên phòng ông chủ, bình thường người này sẽ vì bản thảo mà quên mất giờ cơm, hôm nay đã viết xong toàn bộ, lẽ nào lại không nhớ ra? Cho nên, Vương Nguyên tiểu bằng hữu quả quyết nguyên nhân là do Vương nhà văn mang trái tim thủy tinh của các thiếu nữ shoujo mà vỡ tan từng mảnh, đang ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn #cầu_an_ủi, #cầu_vuốt_ve!

┐( ̄∇ ̄)┌ ┐( ̄∇ ̄)┌ ┐( ̄∇ ̄)┌

"Ông chủ!!"

Rầm.

Bảo mẫu đồng chí tung ầm một cước đá bẹp cánh cửa, hết sức lo lắng xông vào phòng ngủ của nhà văn, quả nhiên thấy đối phương đang ngồi trong góc tường im lặng không nhúc nhích, trái tim đập bang bang thiếu chút nữa vọt lên cổ!

"Ông chủ!!"

"Shhh." Vương Tuấn Khải không mang kính quay đầu lại "suỵt" một tiếng, ngón tay đặt lên môi. Vương Nguyên bị động tác này làm cho khẩn trương, ngồi xổm xuống đè giọng thấp nhất có thể: "Ông chủ?"

"Khẽ thôi, tôi nghe thấy rồi."

Vương Nguyên nhìn cánh cửa tróc bản lề, khóe môi giật giật: "Anh đang làm gì?"

"Vừa nãy cậu mới bảo rệp lưỡng tính còn gì..."

"..." Ông chủ, tôi sai rồi...

"Tôi nghĩ, a ha, thì ra là như vậy, không bằng cho chúng nó "yêu nhau" một phen."

"..."

Vương Nguyên vốn dĩ chuẩn bị tinh thần ca bài hối hận, nghe đến đây lưỡi muốn lẹo rồi, quai hàm cũng loảng xoảng rơi ra. Vươn tay đẩy khớp răng cứng ngắc, cậu bần thần bình tĩnh lại, được rồi, cậu quen biết ông chủ không phải ngày một ngày hai, phải sớm nghĩ rằng tư duy tên này không đi theo lối cách mạng bình thường mới đúng chứ...

Quả thật khiến người ta tan nát con tim.

"Vì vậy, từ nãy đến giờ anh đều ngồi đây dòm chúng nó giao phối sao?"

"Nào nào cậu bé, hãy dùng từ hoa mỹ một chút, đó là cách thể hiện tình yêu đồng loại và cũng là tập tính cũng phương thức duy trì thế hệ của côn trùng nói riêng và động vật nói chung..."

"Cũng không nên bỏ cơm tối vì hai con rệp giao phối chứ!"

Sức khỏe của anh là tiền đồ của tôi đó anh hai!

Vương Tuấn Khải huyên thuyên một nửa, bị Vương Nguyên đánh gãy lời nói, trên gương mặt luôn hiệu hữu vẻ lười biếng vô hại cùng ngây thơ lạc quan lúc này xuất hiện một loại biểu cảm - mà bàn dân thiên hạ vẫn gọi là nghiêm túc âm trầm, lộ ra một cỗ khí phách khốc huyễn chết người.

Đúng! Đây mới chính là dáng vẻ của một sát thủ kinh điển của kinh dị văn nên có!

Nhưng mà Vương Nguyên không có tâm trạng thưởng thức, bởi vì nạn nhân mà tên sát thủ cosplay kia đang nhắm tới chính là cậu a a a!

"Cậu cho rằng tập tính "yêu nhau" của động vật không quan trọng bằng ăn cơm sao?"

Vương Tuấn Khải trầm giọng nói, chế độ âm - u mode on lại bật lên, lạnh lùng băng giá chẳng khác gì Trương Tiểu Ca nhà Uncle Three, đáy mắt tĩnh lặng im ắng như một dã thú đang ngắm chuẩn con mồi, móng vuốt sắc bén mài ngọt giấu dưới lớp vỏ bọc dần dần lộ ra, kiêu ngạo và hùng mạnh như chính khí tức vờn vợn xung quanh hắn. Vương Nguyên bị dã thú dồn đến chân tường, bạn rệp đầu têu rất không nghĩa khí say bye bye chạy mất, trong phòng nhất thời chỉ còn mình cậu và một nhân cách tự phân liệt không hoàn toàn của Vương Tuấn Khải đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, không nói câu nào.

"Vậy cậu cũng cho rằng, hoạt động ân ái của con người cũng không quan trọng bằng ăn cơm ư?"

Từ từ, không phải đang nói đến chuyện "giao phối" của rệp sao?

Tự nhiên chạy theo xu hướng nhân loại hóa thế này là sao chứ! Ai tới giải thích dùm coi!!!

Hết Chương 4