Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

Chương 20




Sáng sớm ngày thứ ba sau khi bị lừa về nhà, chuyện đầu tiên Vương Nguyên làm sau khi thức dậy chính là ngồi trên giường, nghiêm túc chống tay nhìn chằm chằm cậu em nhà mình.

Giờ phút này tiểu bảo bảo nhỏ rất an phận trong đũng quần, đều nói con trai sáng sớm thường hay xúc động nhẹ, ngẩng đầu chào đón nắng mai tinh mơ gì gì đó, nhưng tiểu bảo bảo đó giờ không có xảy ra biến hóa gì, chứng tỏ bình thường nhóc con ngoan ngoãn đến cỡ nào. Vậy mà hôm qua cư nhiên dưới sự chưởng khống của Vương Tuấn Khải, nó lại có phản ứng.

Mấy người có hiểu cảm giác nuôi con ngần ấy năm, vất vả cày sương cuốc bẫm chu cấp cho nó no đủ vẹn toàn, sau đó nó phản bội cha mẹ, di tình biệt luyến chạy theo kẻ địch hay không?

Tâm trạng hiện giờ của Vương Nguyên chính là như vậy.

Vương Tuấn Khải vốn đang đứng đánh răng trong nhà vệ sinh, định hỏi Vương Nguyên dùng kem trà xanh hay kem bạc hà, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, một ngụm bọt kem chưa kịp phun đã nuốt cái ực, hắn ngu người chưng hửng thộn ra, mặt dài như mặt ngựa.

Vương Nguyên mặt không đổi sắc kéo chăn lại, nhìn không ra người có phiền não: “Làm gì?”

“...Không có gì.” Chỉ là cảm thấy hình như bệnh trí chướng có lây...Vương Tuấn Khải quên cả quẹt miệng nhìn chăm chú cái chăn như thể muốn xuyên thủng qua đó, mãi mới lấy lại tinh thần: “Sao vậy? Tiểu bảo bảo có vấn đề?”

“...Không có vấn đề.” Vương Nguyên ▼_▼ bình tĩnh xoay người đi rửa mặt, hoàn toàn không có chút gì gọi là bất thường.

Quả thật có vấn đề rồi...

Vương Nguyên đi đường cũng thấy khó khăn, đêm qua bị Vương Tuấn Khải ôm quá chặt không cách nào nhúc nhích, mãi về sau không biết làm sao ngủ được nhưng cũng chẳng dễ chịu. Sáng hôm nay thức dậy cả chân đều tê, eo mỏi lưng đau lại không thể biểu hiện ra, vì vậy Nguyên bạn nhỏ cố gắng gồng mình thể hiện bốn chữ ‘không có vấn đề’, phô bày đường cong cơ thể bằng gắng gượng và nỗ lực phi thường lớn.

Tâm mệt, bổn bảo bảo không muốn chơi nữa QAQ

Vương Tuấn Khải ôm tâm lý thấp thỏm liên tục nhìn bóng lưng Vương Nguyên, cứ cảm thấy sau khi hắn trắng trợn bày tỏ thái độ thì nhóc con này lại không được tự nhiên, cứ lảng tránh hắn bằng thái độ không mặn không nhạt. Rõ ràng Vương Nguyên cũng có ý với hắn, lại vì giới tính của hai người mà bối rối, nếu Vương Nguyên biết được thân phận thật của hắn phỏng chừng còn từ chối mạnh mẽ hơn. A, nhưng mà có làm sao đâu, kiểu gì nhóc chả rơi vào túi hắn. Vương nhà văn thổ hào tỏ vẻ, nothing is impossible.

Đương lúc không khí giữa hai người vi diệu thì Hoàng biên tập gọi tới, nói là bản thảo đã được xoát xong, chuẩn bị in ấn xuất bản trên diện rộng.

Hoàng Vũ Hàng nói chuyện rất nghiêm túc, rất có khí khái nam tử hán, chân thực dồi dào nguồn dinh dưỡng, giữa lúc cảm xúc thăng hoa tinh túy phun trào thì nhổ toẹt ra mục đích chân chính: [Tiểu Trình Trình hỏi cậu và Vương Nguyên gạo nấu thành cơm hay chưa.]

Vương Tuấn Khải nho nhã nói: “Nếu trước mặt cậu có một tờ chi phiếu, cậu sẽ đem tờ chi phiếu đó đi quyên đổi thành tiền rồi xài hay là cầm nó để xây dựng ra thật nhiều tờ chi phiếu khác?”

[Yếu sinh lý thì nói đại cho rồi.] Hoàng tiên sinh chém đinh chặt sắt nói đến là ngay thẳng, dường như đã thấm đậm tình đời, sâu lắng phát ngôn gây shock phản vệ.

“...Tớ phát hiện sau khi cậu quen biết Đinh đồng học thì miệng ngày càng tiện.” Vương Tuấn Khải đốp lại ngay tắp lự: “Vậy cậu đã thành công chưa?”

“...Loại chuyện dành cho người trưởng thành này không nên bàn nhiều.”

Vậy mới nói, hai thằng cha ôn toi này có thể thành bạn thân thật ra là do nguyên lý bất diệt: ‘vật họp theo loài’ thôi.

[Trình Trình sớm đã đoán được tình huống này.] Giọng Hoàng biên tập không chút phập phồng, lại chẳng hề giấu giếm sự khoe mẽ đắc ý: [Trình Trình nói nguyên nhân nằm ở chỗ Vương Nguyên không thường hay tiếp xúc thân mật với người khác, gia đình cậu ấy mất sau một tai nạn cho nên tính đề phòng của Vương Nguyên đặc biệt cao, đã quen dựng tầng bảo hộ che chắn cho mình. Cậu ấy sợ rằng một khi thích ai đó, người nọ có thể sẽ giống như cha mẹ đã mất đi của cậu ấy, gặp tai nạn, rồi vĩnh viễn biến mất, đến lúc đó người đau khổ nhất không phải là chính bản thân Vương Nguyên sao? Cho nên lúc biết được tình cảm của cậu, Vương Nguyên mới có hành vi bỏ của chạy lấy người, thà ích kỷ chứ không muốn để chính mình suy sụp lần nữa. Vương Tuấn Khải, với tình hình đó, cậu tính làm gì tiếp theo?]

Vương Tuấn Khải ngẫm nghĩ, thấm thía lời Hoàng biên tập nói. Hắn không phải không biết chuyện này, chỉ là nó đã rõ đến mức người ngoài cuộc cũng nhìn ra thì đúng là đại sự thật rồi.

Hắn đắn đo một lúc, cũng sâu xa thâm thúy không kém: “Xuân dược?”

[...Tự cầu phúc cho mình đi.]

Hoàng Vũ Hàng rất không nghĩa khí cúp máy, Vương Tuấn Khải buồn chán tặc lưỡi một cái, nhân sinh, ai, rất bi kịch.

Kết quả vừa mới quay đầu lại, thủ phạm khiến nhân sinh hắn bi kịch đứng chình ình đằng sau.

“Ợ.”

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên – đang im lặng ngó hắn – nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một chữ thiếu đạo đức tan nát cõi lòng, cửa khẩu nín bặt như nuốt phải ruồi. Hắn thậm chí không dám hít thở mạnh, mặc dù cậu em trai bên dưới biểu tình rất là hăng hái, tỏ vẻ nó rất yêu thích tiểu bảo bảo ở đối diện (dù chưa gặp nhau lần nào) và nó tin chắc rằng, với vẻ ngoài cuồng bá khốc huyễn của mình chắc chắn sẽ làm đối phương gục ngã ngay lập tức, nhưng là nhà văn đại nhân rất biết thân biết phận mà nhịn xuống xúc động.

Nào, để yên cho anh làm việc, hòa bình thế giới nửa đời sau đang trông cậy vào anh cả đấy.

Vương Nguyên cũng không làm ra chuyện gì giật gân, chỉ mở miệng hỏi: “Vì sao cứ nhất quyết phải là tôi?”

Mặt Vương Tuấn Khải lập tức chảy xệ, mếu máo xuống, trông giống như một con cún bị xua đuổi, thảm thương thê lương, vô cùng đáng hờn. Khóe môi Vương Nguyên giật giật, chọc nhẹ hắn: “Mau nói!”

“Vì em chính là hầu gái duy nhất của anh.” Vương Tuấn Khải vẫn còn mếu máo: “Em là người duy nhất có thể dọn dẹp nhà cửa sạch 24/7, có thể tắm rửa cho anh, có thể ôm anh ngủ khi bệnh, có thể làm bánh táo ngon nhất giống như mẹ anh từng làm.”

Nghe qua giống như nhân viên chăn dắt chuyên nghiệp.

Nếu người đứng trước mặt Vương Tuấn Khải là một cô gái, có lẽ có thể bị sự ngốc manh đần thối của tên ngáo này lừa gạt, nhưng Vương Nguyên – thân là người bị lừa gạt n lần – vểnh tai tỏ vẻ, ông đây không ham của lạ!

Nhưng mà tiểu bảo bảo ngày hôm qua đã chứng tỏ là nó hám của lạ rồi.

Vương Nguyên cũng sầu não không kém.

“Nếu em đã không phản cảm thì anh nghĩ chúng ta nên thử một lần.” Hắn ngây ngô ngắm đường nét còn lộ rõ vẻ trẻ con trên gương mặt người đối diện, cắn cắn ngón tay: “Anh sẽ không sợ không có người làm bánh táo cho anh ăn.”

“...Hồi nhỏ anh không học qua mẫu giáo sao?”

Nhà văn dù không hiểu sao cựu bảo mẫu nhà mình lại chuyển chủ đề, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại: “Học nửa chừng cô giáo bị bệnh trí chướng nên nghỉ rồi.”

“...” Quả nhiên là bệnh trí chướng có lây!

Vương Nguyên hít sâu một hơi: “Cô giáo đã từng dạy, tình yêu chân chính là tình yêu xuất phát từ hai phía giữa nam và nữ, dung hòa âm dương, thiên địa tuần hoàn,...”

“Em có thể coi như anh là một người đàn ông có tâm hồn thiếu nữ cũng được.” Vương nhà văn tỏ vẻ không vấn đề, nghĩ nghĩ, lại nói: “Chỉ cần người còn lại là em thì tùy em thích ngụy nương, nhân thú, niên thượng niên hạ, dã ngoại play điều giáo play đều không quan trọng. Dĩ nhiên, nếu em có hứng thú với song tính nhân, anh không ngại-...”

“Đủ rồi!” Vương Nguyên mặt đen sì, cảm thấy mình không nên nói ra câu kia. Cậu sao có thể quên mất tên này là một nhà văn, đấu miệng cùng hắn căn bản không thắng nổi. Hơn nữa xuất phát từ nội tâm giãy dụa của chính mình, Vương Nguyên mơ hồ cảm thấy tất cả những việc Vương Tuấn Khải làm đều là những cái bẫy giăng tơ cực kỳ tinh xảo, mà cậu là con mồi vô cùng ngốc nghếch, vô thanh vô tức tiến vào trung tâm cái bẫy, rồi sau đó có muốn vùng vẫy đào thoát cũng bị sợi tơ mềm nhũn dịu dàng làm cho mụ mị đầu óc, bủn rủn tay chân.

Vương Tuấn Khải cố gắng giữ cậu lại, cậu đều thấy hết. Vương Nguyên thần kinh thô trước giờ đều chọn con đường đơn giản để đi, chuyện của Vương Tuấn Khải chính là thứ phức tạp đầu tiên mà cậu chạm phải. Bẫy cũng được, tơ cũng được, mồi câu cũng được, thua...cũng được.

Vương Nguyên tự nhận bản thân là kẻ không mặn mà chuyện yêu đương, cuộc đời chừng đó năm chưa bao giờ thích qua một người. Vương Tuấn Khải hình như chưa từng nói thích cậu, mà cậu lại tự mình nhận ra, nếu không phải bản thân cậu quá mẫn cảm với thái độ của hắn đối với cậu, thì chính là cậu cũng có ý với đối phương.

Tên Vương Tuấn Khải này có gì để người ta thích chứ?

Ngủ nướng dậy muộn, thích ăn đêm thích thức khuya, còn bày trò gàn dở, người đầy thói hư tật xấu, lâu lâu dở chứng lại mê sảng nói mò, đêm đêm còn thừa lúc người ta không cảnh giác thì lò dò đến ăn đậu hũ. Cũng không biết đeo mang bệnh chứng gì, thỉnh thoảng nằng nặc đòi bánh táo. Ép người khác cosplay hình nhân thì chớ, chẳng biết não cấu tạo bằng bao nhiêu tỷ neuron mà còn tạo hiện trường án mạng giả làm cậu lần đầu tới đây bị hù hết cả hồn...

Sau đó cách một thời gian không gặp, hắn vẫn là bộ dạng si ngốc thích làm màu như vậy, nhưng cậu lại nhận ra hắn biết lái xe, biết nói dối, biết diễn thuyết, biết lừa gạt người ta, thậm chí hắn còn biết cách giữ một người trong tâm, thỉnh thoảng lấy ra khều một cái cũng làm cho người ta rục rịch xôn xao.

Ngốc như vậy, cũng là xuất sắc như vậy, cực phẩm như vậy, cũng bã đậu như vậy.

Vương Nguyên không che giấu nổi giật mình, cậu không biết rằng mình hiểu hắn đến như thế.

Bất tri bất giác, biết hết sở thích của hắn, nắm rõ giờ phát bệnh của hắn, bây giờ theo lời hắn nói, cậu còn cuỗm luôn trái tim hắn...

Vương Nguyên bối rối chà chà hai bàn chân lại với nhau, mím môi, tự đấu tranh tâm lý một lúc, dò xét hỏi: “Anh...có gì muốn nói không?”

Vương Tuấn Khải thu liễm ý cười, nhìn kỹ còn có phần khẩn trương, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi như sợ Vương Nguyên sẽ bị dọa chạy mất: “Em có thể làm bánh táo cho anh cả đời được không?”

Vương Nguyên quay mặt đi: “Ăn nhiều như vậy không sợ ngán chết sao...”

“Vậy lâu lâu sẽ đổi khẩu vị.”

Vương Nguyên nâng mặt kinh nghi nhìn Vương Tuấn Khải, vừa ngẩng đầu liền bị hắn bẹp lên môi một cái, ngọt ngọt nói: “Ăn người làm bánh.”

Vương Nguyên đờ người ra, vừa mới nghiêm túc được mấy phút, tên này lại muốn chiêu giá trị ác niệm? Bất quá lần này cậu đoán sai, Vương Tuấn Khải vậy mà không làm gì, chỉ thở phào nhẹ nhõm, giống như vương tử ánh sáng vượt trăm ngàn chông gai, cuối cùng cũng lấy được thần kiếm ngạo cuồng thiên hạ.

“Em là dòng suối không có clorua.” Vương Tuấn Khải khẽ nói, cúi người chạm trán vào trán Vương Nguyên, cùng cậu mắt đối mắt. Dưới đáy mắt sâu thẳm của hắn, tia sáng như đom đóm lập lòe giữa màn đêm, ngây ngô yếu ớt mà kiên định, mang theo chấp nhất khó có thể bỏ qua: “Không một món quà nào có đủ giá trị nhân văn và giá trị nghệ thuật dày đặc như em, không một nguồn tài nguyên nào đủ sức hấp dẫn và dồi dào như em. Với anh, em không chỉ là mảnh đất màu mỡ làm cho người ta có khát vọng muốn gieo trồng, mà còn là vùng biển rộng vô hạn đặc quyền kinh tế, khiến nhân loại chỉ muốn nhớ mãi không quên...”

“...”

“Em, chính là-...”

Vương Nguyên xoay người đi rồi. Hừ hừ, tên này quả thật không đàng hoàng, không chín chắn, không chững chạc!!!

Vương Tuấn Khải ở phía sau không chút sửng sốt, chỉ híp híp mắt, mỉm cười.

Em chính là tác phẩm tuyệt vời nhất, đủ để anh ngưỡng mộ cả đời.

Dù anh có dùng sinh mạng này, linh hồn này, thể xác này, cũng không bao giờ có thể sáng tạo ra một kỳ tích – là em.

Hết Chương 20

Hoàn Chính Văn

Cảm ơn các đọc giả đã theo dõi nhà văn và bảo mẫu của bé ~Hẹn gặp lại ở ngoại truyện:v