Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

Chương 16




Vương Nguyên cảm thấy mình bị thế giới hố to. 

Cậu ngồi ngay hàng đầu, cương mặt nhìn Vương Tuấn Khải chói lóa như nam thần vườn trường đứng trước đám đông khua môi múa mép, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích. Bên ngoài chật kín người, đường giao thông tạm thời tắc nghẽn làm cậu đi không được không đi cũng chẳng xong, miễn cưỡng cúi đầu làm giảm sự tồn tại.

Dù gì cũng là cậu nhân lúc người ta hôn mê bất tỉnh mà lặng lẽ đi mất một câu không nói, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng thiếu. Hôm nay gặp lại tuy rằng Vương Tuấn Khải giống như trong tưởng tượng của cậu – dù không có Vương Nguyên hắn vẫn là ánh hào quang sau cơm mưa tạnh, nhưng Vương Nguyên lại không thấy vui vẻ chỗ nào, tổng cảm giác chính mình có chút hụt hẫng. Sự trống vắng này duy trì từ đầu đến cuối buổi, khiến Vương Nguyên cồn cào khó chịu, đè đè dạ dày rồi chống cằm thả rông tư duy.

“Sự liên kết giữa não bộ của con người với nhau tồn tại từ hàng ngàn năm trước, thật ra những tiểu thuyết trên mạng nói con người có thể giao tiếp qua ý nghĩ cũng không phải giả đâu.”

Tiểu Bình Quả đại thần dịu dàng nói, dù thân phận của hắn chỉ là một nhà văn nổi tiếng bằng tiểu thuyết internet nhưng thế giới vẫn rất ưu ái hắn. Từng lời từng chữ của hắn không phải là dòng văn chương nhợt nhạt hay đoạn tiết tấu cao trào trong tiểu thuyết hắn viết, mà ngọt lành mát mẻ và chậm rãi tựa dòng nước len lỏi qua những hòn đá dưới đáy suối, phảng phất bóng dáng của người trải đời tràn đầy kinh nghiệm; lại có đôi khi ngây thơ và vụng về như một đứa trẻ chập chững bước đi, ngây ngốc chạm những bước chân đầu tiên vào trần gian hỉ nộ ái ố.

Vương Tuấn Khải có một đôi mắt đen sẫm dễ khiến người khác tín nhiệm, thành thử dù bây giờ hắn có nói hươu nói vượn thì đám fan cuồng bên dưới vẫn tin sái cổ - đây là suy nghĩ của Vương Nguyên khi nhìn thấy mấy bạn học bên cạnh si mê ngắm nhìn Tiểu Bình Quả đại thần.

Kỳ thật mấy người là nhìn mặt mà bắt hình dong đi? Cái thế giới nhan khống này!

“Này cậu có nghe thấy không? Anh ấy đang nói đến đoạn tư duy giao thức truyền thông giữa hai người đang yêu nhau!” Một nữ sinh kích động che mặt, túm tay bạn học Vương Nguyên mà thì thầm to nhỏ, rành rành bộ dáng thiếu nữ hoài xuân mơ mộng tình trường. Vương Nguyên gật gù cái hiểu cái không, lặng lẽ kéo điện thoại xem giờ, sao vẫn chưa kết thúc diễn thuyết vậy nhỉ...

Tiểu Bình Quả đại thần của cô ta đứng trên sân khấu, mặt mũi vẫn rất khôi ngô tuấn nhã hấp dẫn ánh nhìn, duy chỉ có đôi mắt là không ngừng lia đến chỗ cái tay đang nắm lấy tay Vương Nguyên của nữ sinh kia, ác ý và khó chịu truyền ra trong từng hơi thở.

“...Chúng ta cũng phải nên cẩn thận với việc tùy tiện chạm vào cơ thể người khác, vì đó cũng là một cách thức giao tiếp ý nghĩ gián tiếp...”

Nữ sinh kia nghe đến đây, vội buông tay ra, trả cho Vương Nguyên cánh tay nguyên vẹn. Vương Tuấn Khải đắc ý đẩy kính, chốt nốt quả pháo cuối cùng: “Thông qua nhiệt độ, trạng thái, từ tính và lượng tính của cơ thể, chúng ta có thể biết được đối phương có tình cảm đặc biệt gì với mình hay không. Các bạn có quyền không tin, nên hôm nay tôi sẽ biểu diễn trực tiếp cho các bạn cùng xem.”

“Mời một học sinh lên sân khấu, chúng ta cùng thực hiện thao tác ‘đọc suy nghĩ’.”

Toàn hội trường ồ lên, mấy cánh tay rất nhanh xuất hiện, Vương Tuấn Khải hơi híp mắt, vẻ mặt thản nhiên như thể đang rà soát xem học sinh nào có thể đến giúp mình, khóe mắt chan chứa ý cười - thực chất phía sau sự cơ trí và tinh anh kia, hắn chỉ là đang xem Đinh Trình Hâm ngồi ở chỗ nào. Không thể trách hắn a, trạch nam lần đầu cố gắng vì tình mà hòa nhập với cộng đồng xã hội, khó tránh khỏi định vị không chính xác. Trời biết sau khi xuất viện rồi hắn phải nhờ đến GPS mới có thể tìm thấy đường đi, ba lần bảy bận nhầm đường suýt chút nữa lỡ giờ diễn thuyết, thật sự là hù chết trạch nam hắn a.

Lúc này phải đối diện với nửa ngàn người có lẻ đã làm cho hắn khó ở lắm rồi, miễn cưỡng duy trì được tư thế hiên ngang không nhiễm bụi trần này, Vương nhà văn tỏ vẻ hắn đã phải gồng hết sức mới cứu rỗi hình tượng, nếu không phải hắn thấy Vương Nguyên có ngồi ở hàng ghế kia thì đã sớm chạy mất dép...Không đúng, có Vương Nguyên càng khẩn trương mới đúng. Vương Tuấn Khải thầm siết nắm tay, để câu dẫn được bảo mẫu về nhà, dù có làm cây cột tỏa ra hormone thì cũng xứng đáng!

Thật là, nhìn thấy cậu xong cả người như sắp bước vào kỳ thi cao khảo vậy, thậm chí lúc làm xong bài thi khó khăn nhất cũng không có rần rần như vầy nữa.

Trái tim thủy tinh mong manh nhỏ nhẹ cầu được an ủi TAT!

Đinh Trình Hâm vẫy tay khí thế, thiếu chút nữa nhảy lên ghế bạn ngồi trước gây chú ý cho Vương Tuấn Khải, Thư Văn ở bên cạnh y lại ngây người một lúc, có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Đinh Trình Hâm.

Dưới sự hỗ trợ nhiệt tình của đồng đội thần, Vương Tuấn Khải trước hàng trăm con mắt soi mói chậm rãi mỉm cười, mời Đinh Trình Hâm ngồi xuống ghế, bắt đầu màn kịch có một không hai.

“Cậu là Đinh Trình Hâm, sinh viên năm hai ngành mỹ thuật đa phương tiện, có kinh nghiệm bán hàng dài hạn và từng tiếp xúc với khá nhiều người nổi tiếng. Cậu bình thường dù có chút ham công tiếc việc, chung quy cũng là vì miếng ăn, cung cấp chu toàn cho mấy đứa em nhỏ trong nhà, thật không dễ dàng gì. Tôi thật sự cảm thấy hâm mộ cậu có thể cố gắng nỗ lực vượt qua hoàn cảnh như vậy.”

Đinh Trình Hâm gật đầu như giã tỏi, ánh mắt lòe sáng nhìn chằm chằm nhà văn như cứu tinh một đời, liên tục xác nhận sự thật khiến đám quần chúng bên dưới càng manh động. Vương Tuấn Khải lại gọi thêm vài người nữa, đều là những người có tư liệu và bối cảnh rõ ràng ai ai cũng biết, nhưng ngữ điệu thần thần bí bí và vẻ mặt đậm chất lừa gạt của hắn khiến người ta thả lỏng cảnh giác rất nhanh, một mực tin rằng những việc đó đều là do hắn đọc suy nghĩ của mình mà ra.

Nam sinh cao lớn ngồi trên ghế, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn Vương Tuấn Khải: “Anh đoán xem tôi đang nghĩ gì?”

Vương Tuấn Khải mỉm cười: “[Làm gì có người kỳ diệu như thế, chẳng qua là do óc quan sát tốt mà thôi.]”

Nam sinh kinh hãi lắp bắp: “Anh làm sao biết?”

Vương Tuấn Khải giả mù sa mưa tựa tiếu phi tiếu nhìn nam sinh, trong lòng lại lặng lẽ giơ ngón cái, cậu nói đúng rồi đó, đều là do óc quan sát tốt!

Cứ như thế, nhà văn đại nhân như tiên như thần vung tay múa mép, trở thành nốt son trong tim mỗi người...không đúng, là hình tượng toàn năng đáng theo đuổi. Vương Nguyên cũng nghi ngờ hắn ăn may mấy lần, nhưng đều bị ảnh đế Vương qua mặt ngay tắp lự, thành ra cũng bắt đầu tin tin vào việc Vương Tuấn Khải có thể đọc suy nghĩ thông qua sóng điện não.

Vậy nếu cậu thử đọc suy nghĩ của hắn thì sao?

Vì cái gì hắn lại chọn trường đại học này để diễn thuyết?

Vương Nguyên căng mắt nhìn lại, cố gắng từ trong cử chi thần thái của Vương Tuấn Khải tìm ra bất thường. Chỉ có điều chưa phát hiện gì đã bị đương sự nóng rực nhìn lại, chú mục và dịu dàng trong đôi mắt đó khiến Vương Nguyên khẽ run, cụp mắt xuống che giấu tình tự kỳ lạ.

Cậu rốt cuộc cũng không ngồi lại được nữa, quyết định xin bảo vệ cho ra sớm về nhà. Vương Nguyên đứng phắt dậy, trong tiếng ồn ào của những người xung quanh khẽ khựng lại, sắc mặt như nuốt phải ruồi.

A ha ha...

Vương Tuấn Khải khẽ đẩy kính, ánh mắt sau tròng kính lóe lóe, thân thiện tuyên bố buổi diễn thuyết kết thúc, quà thưởng sẽ được gửi đến ký túc xá của mỗi người vào tối hôm nay.

Đáng lẽ ra còn một tiết mục quay thưởng nữa cơ, nhưng sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra nên hắn cũng không muốn dây dưa nhiều. Huống hồ trông vẻ mặt sốt ruột của Vương Nguyên, hắn đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, vì vậy Vương nhà văn vô cùng thất đức mà ích kỷ một phen, lui về sau cánh gà, từ chối luôn những cô bé đòi mời hắn họp fanclub, ra vẻ ‘ta đây rất bận rộn’ thành công gạt được một đống lời see you again.

Đến khi hội trường tản đi hết, trong phòng hội nghị không còn bóng người, Vương Tuấn Khải mới chậm rãi đi xuống chỗ Vương Nguyên, giương mắt tiếu tiếu nhìn cậu loay hoay gỡ miếng vải kẹt ngay tại ghế.

Vương Nguyên chọt ngón tay cố gắng kéo để không rách quần, thầm nói được lắm a ngay cả một cái ghế cũng muốn khi dễ cậu. Đây là cái quần đồng phục duy nhất trong ngày hôm nay, nếu nó mà hỏng thì kiểu gì cũng phải mất vài trăm tệ bù lại. Cậu hiện giờ hay là trước kia đều thiếu tiền nghiêm trọng, một cái quần cũng có thể khiến cậu bị đói cả tuần, vì vậy Vương Nguyên thận trọng từng li từng tí gỡ chỗ bị mắc kẹt trên ghế ra, không hề phát hiện Vương Tuấn Khải bước tới gần. Đến khi trước mặt phủ một bóng đen mới run bắn giật thót một cái, âm thanh vải rách giòn giã vang lên.

Thời gian như ngưng đọng, Vương Nguyên chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên, bốn mắt chạm nhau, trong nhất thời thắng bại khó phân.

Nhà văn mỉm cười thể hiện biểu cảm người tốt: “Cần tôi giúp một chút không?”

Vương Nguyên buột miệng: “Không cần, tôi tự làm được!”

“Nhưng cậu ngồi sẽ rất khó kéo ra, có thể sẽ làm chỗ rách sâu hơn.” Vương Tuấn Khải hồn nhiên nói.

“Dù sao thì...”

“Đồng phục ngành mỹ thuật đa phương tiện không rẻ chút nào đâu.”

Vương Nguyên cắn răng nhìn Vương Tuấn Khải, lắc đầu.

“Chỉ mới rời đi có vài ngày, quan hệ của chúng ta đã xa cách như vậy sao...” Vương Tuấn Khải thì thào tự nói, âm thanh nhẹ hẫng trong gió như buông một tiếng thở dài: “Tôi rốt cuộc, đã làm gì sai...”

Lời nói mang theo tự trách, sinh khí náo nhiệt của một nhà văn đứng trên sân khấu cũng tàn lụi như tro, Vương Nguyên phức tạp cúi đầu không nói, càng làm cho không khí nặng nề hơn. Vương Tuấn Khải kéo khóe miệng cười khổ, quỳ một chân xuống, cẩn thận chạm vào chỗ quần bị mắc kẹt, lộ ra yếu đuối của bản thân: “Tôi chỉ muốn giúp cậu mà thôi...”

Vương Nguyên quay mặt không nhìn hắn, cũng không phản đối hắn.

Vương Tuấn Khải thả lỏng nở nụ cười, ngón tay thon dài vuốt ve lên mặt vải, ‘roẹtt___’ một cái xé rách luôn mảnh quần còn dính lại.

Vương Nguyên: “...”

Vương Tuấn Khải: “?”

Vương Nguyên nhìn quần dài đã biến thành quần đùi trong nháy mắt: “...”

Vương Tuấn Khải: “^____^”

Vương Tuấn Khải hớn hở vung tay khoe chiến tích – mảnh quần huyền thoại của thời đại, gắn kết yêu thương, nối liền trái tim – lay lất trong gió chiều lồng lộn: “Mission completed.”

Vương Nguyên: “...”

...

..

“VƯƠNG TUẤN KHẢI TÔI PHẢI Gϊếŧ ANH_________!”

...

..

Vương Nguyên hùng hổ bật dậy, nhào tới vung nắm đấm vào mặt trạch nam. Sau đó Vương nhà văn thoi thóp nguyện ý cam chịu bị người mình yêu đánh lên bờ xuống ruộng – một cọng lông cũng không dám phản kháng?

Mọi người thực sự nghĩ Vương Tuấn Khải là trạch nam không hiểu tí gì về nghệ thuật theo đuổi sao?

Phịch.

Vương Tuấn Khải dễ dàng chặn lại nắm đấm của Vương Nguyên, nhẹ nhàng cúi đầu kề sát vào tai cậu: “Nếu em đánh tôi tại đây, không chừng tôi sẽ bị dán nhãn là trêu đùa trẻ em vị thành niên.”

“Tôi đã mười chín tuổi!”

“Mười chín tuổi vẫn còn dậy thì nha.”

Vương Nguyên tức giận thu nắm tay về, lại thấy tên kia sà tới, dễ dàng bế cậu lên, sức lực ngàn cân như thể tên nhà văn yêu hòa bình và chỉ cần một cơn mưa liền cảm lạnh không hề tồn tại.

Vương Tuấn Khải bất chấp Vương Nguyên giãy chết, ôn nhu như nước cười khẽ, sát thương bậc nhất: “Đừng nháo, anh lỡ tay làm rách đồ của em, giờ để chuộc lỗi anh sẽ đưa em đi thay quần áo.”

Vương Nguyên: “...”

Mẹ nó, thay quần áo cũng không cần bế công chúa được chưa!

Hết Chương 16