Ánh sáng chiếu rọi làm cho muôn loài vạn vật đều phải thức tỉnh. Và lại là một ngày nữa bọn nó và bọn hắn phải đi học, chán chết đi được.Hôm nay lại là ngày mà học sinh phải đối đầu với giáo viên và sách vở, nói cho có vậy thôi chứ vô đó rồi có học đàng hoàng đâu!
Bây giờ cũng còn sớm chỉ mới có 6h thôi mà không biết tại sao trên lớp nó có tiếng gì vậy ta. Để coi...
Ý, năm con ngựa bà kìa (nhóm Angel với San San ák) đang loay hoay cái gì đó ngay chỗ ngồi của nó kìa. Sau một lúc năm nhỏ cũng rời khỏi lớp và trưng ra bộ mặt thản nhiên như không có chuyện gì. Nhưng mà mọi việc của họ làm đều đã lọt vào tầm mắt màu huyết của ai đó....
Reeeeeeng _ chuông vô học đã điểm, tất thảy học sinh đều chạy lên lớp, tất nhiên bọn nó và F4 cũng không ngoại lệ.
Vào chỗ ngồi và học hai tiết đầu yên ổn một cách vô cùng nhàm chán. Giờ ra chơi lại một lần nữa phải dựa vào tiếng chuông. Bọn nó đều cùng nhau xuống phòng ăn để tám (tám mà cũng đi xuống phòng ăn, sao không ở trên lớp có phải chế âm mưu gì không?). Ở trên lớp bọn Angel bỏ gì đó vào học bàn của nó sau đó nói gì đó với một bạn nữ trong lớp, xong thì cũng xuống phòng ăn luôn trên môi không khỏi nở nụ cười nham hiểm.
Ở phòng ăn bọn nó đã tìm được chỗ ngồi lý tưởng. Phòng ăn hôm nay cũng đã được trang trí lại theo chủ đề mùa đông rồi, giống như một khu vườn tuyết vậy ák, có người tuyết, ông già noel, tuần lộc và cây thông nữa, nhiệt độ cũng được điều chỉnh để lạnh hơn mứt bình thường (oa, thích qué..!).
Bọn hắn một lúc sau cũng đến ngồi cùng bàn. Dĩ nhiên nó với hắn sẽ liên tục “liếc mắt trao tình” rồi. Chỉ tội cho Ken, Ryan, Rain thì nhìn nó và sandy thì nhìn Ken, Minzy thì nhìn Ryan, Yumy thì nhìn Rain thâm tình vậy mà mấy tên ngốc nào đó vẫn cứ không biết chỉ ngồi đó nhìn nó một cách đắm đuối.
Đang lúc vui vẽ thì không biết từ đâu nhỏ San San chạy lại ngồi kế bên hắn không ngừng làm trò.
- Kaiz àk, ba mẹ của em nói rất muốn gặp anh, họ nói rất nhớ anh đó _ cô ta hôm nay đột nhiên lại muốn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng thâm tình như vậy nói ra câu quả thật rất giống như đang có âm mưu.
- Tôi rất bận _ hắn vẫn là như vậy lạnh khóc mà nói với ả.
- Kaiz, anh đừng quên giữa chúng ta có hôn ước, em đây chính là vợ chưa cưới của anh đó, còn nữa ba mẹ em sau này cũng sẽ là ba mẹ vợ của anh _ ả ta có vẽ đã mất bình tĩnh nhưng lại không có chút gì là làm lộ ra vẫn bình ổn mà nói.
- Chuyện này thì chưa chắc _ nó đột nhiên nói ra làm cho mọi người đều sửng sốt. Nhất là San San kia ả hoàn toàn không hiểu được trong câu nói của nó có ý tứ gì.
- cô nói vậy là có ý gì? _ ả ta cáo gắt hỏi nó. Muốn biết, được thôi...
- Có một bí mật mà cô và cả cái gia phả nhà cô sẽ không thể ngờ tới... _ nó từ từ đứng dậy tiến về phía của ả ta từ sau lưng mà mạnh mẽ đặt hai bàn tay của mình lên vai ả, làm cho ả bất ngờ giật mình vì áp lực vã lại khí chất của nó cũng đột nhiên trở nên quá băng lãnh đi làm cho ả đột nhiên cũng phải rùng mình hoảng sợ.
- Cô nói cái gì chứ? Làm gì có bí mật _ ả ta thật sự muốn bướng với nó hay sao? Muốn làm ngơ, hứ...không dễ như vậy!
- Hứ... Bí mật này quả thật là làm cho cô có phần không cam tâm...nhưng, sự thật vẫn mãi mãi là sự thật... _ từ người nó đột nhiên phát ra hàn khí chết người, làm cho tất cả mọi người có mặt tại đây đều bất giác không thể chống đở. Kể cả hắn cũng không ngờ Băng nhi của hắn lại là một con người khó đoán như vậy,...
- Cô...sự thật mà nói, chỉ là người...thay…thế _ nó từ sau lưng ả xoay ghế của ả đang ngồi lại, mặt nó từ từ tiến sát lại gương mặt son phấn của ả dùng ánh mắt băng lãnh nhìn thẳng vào mặt ả làm cho ả mồ hôi không ngừng tuôn, khoé miệng giật giật sợ hãi.
- Hứ...bất ngờ lắm sao? _ ả ta dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn nó, làm sao cô gái này còn biết rõ tâm tư của mình như vậy?
- Haizd...ba năm trước không phải là đại tiểu thư của đại gia tộc Nguyễn Hoàng... Nguyễn Hoàng Khiết Băng, cô công chúa trong truyền thuyết của hoàng gia Anh đã mất tích hay sao? _ nó dùng ánh mắt thích thú để hỏi ả làm cho ả không khỏi trợn mắt bất giác vô thức gật đầu.
- Năm đó vì cô ấy mất tích, đại gia tộc Trần Hạo mới tìm một gia tộc khác để làm kẻ thế thân, nói như vậy không biết tiểu thư Trịnh...San...San đây đã hiểu rõ hay chưa? _ nó lần nữa hỏi ả, ánh mắt ngập tràn tia thích thú.
- Vậy thì đã sao? _ ả ta sau một hồi sợ hãi cũng đã tỉnh táo đôi phần hỏi ngược lại nó.
- Bởi vì, cô ấy…đã...trở...về! _ nó chậm rải nói ra còn rất tự nhiên nhấn mạnh ba chữ cuối. Nói xong thì cũng rời đi nhưng đi được một đoạn thì đột nhiên dừng lại làm ra bộ dáng như vừa nhớ ra chuyện gì đó không quay mặt mà nói với ả.
- À...cảm ơn vì món quà đặc biệt của cô và nhóm Angel nha, nhưng mà...hậu quả cô nhận được không nhỏ đâu _ nó rất vui tươi nói làm cho ả ta và tụi Angel ở gần đó không khỏi bất ngờ, chẳng lẽ nó đã biết, không thể nào...?
Trong lớp học.
Nó vô tới lớp thì gương mặt đột nhiên trở thành người rất ư là có bản chất vô tội về chỗ ngồi luôn. Thấy nó vô chỗ ngồi một nữ sinh đã chạy lại nói với nó rằng.
- Tina à, nhóm Angel kêu mình nói với bạn là họ gửi thư khiêu chiến cho bạn trong học...bàn đó. Mình, xin lỗi _ nữ sinh vừa nói xong thì nét mặt vô cùng tội lỗi. Nhưng biết làm sao được, gia thế của cô đâu có chèn ép được quyền lực của nhóm Angel chứ và Trịnh San San kia chứ, nhưng cô nàng lani không ngờ rằng gia thế của nó còn khủng hoảng hơn.
- Umk, mình biết rồi, cảm ơn bạn nha _ nó nói xong thì cười rạng rỡ với nữ sinh làm cho cảm giác tội lỗi của cô ta tăng lên gấp bội sau đó cũng ôm mặt bỏ chạy luôn làm cho nó ngẩn ngơ nhìn.
- Haizd... _ nó đột nhiên lại thở dài nghĩ “đã nói đến như vậy mà vẫn quyết định làm, quả thực không biết hậu quả hay sao...“.
Giờ vô học cũng tới. Cô giáo cũng đã vào lớp, bây giờ nó mới tiếp tục nghĩ “thời điểm đã đến, năm con ngựa bà àk, xin lỗi mấy người nha. Nhưng mà mấy người trả tôi một, tôi...trả mấy người một trăm“. Nó đút tay vào học bàn mò mò tìm bức thư khiêu chiến mà nữ sinh lúc nãy nói. Bàn tay vô tình đụng vào thứ gì đó dường như rất bén, nghe một tiếng “xoẹt...” Kéo dài lúc này nó mới nở một nụ cười đắc ý. Bọn Angel từ nãy đến giờ luôn theo dõi nó vô tình nhìn thấy nụ cười kia thì đột nhiên trong lòng bất an.
Nó từ từ rút tay ra khỏi bàn, nước mắt cũng cùng lúc tuôn ra, tiếng nức nở cũng vang lên, làm cho mọi người liền chú ý. Bên lớp của hắn, Bọn F4 vô cùng bất an liền nhanh chân chạy đến lớp nó. Vừa đến trước cửa lớp cũng đúng lúc nhìn thấy nhóm S4 vây quanh nó. Trái tim của bốn chàng trai đột nhiên vỡ nát, nhất là hắn, hắn nhìn thấy người con gái mà hắn yêu thương nhất rơi nước mắt. Hắn rất đau...
- Tina, đưa mình xem _ Minzy thấy nó đột nhiên khóc vã lại bàn tay phải còn chảy máu còn nhóm Angel kia thì có vẽ rất mãn nguyện nên cũng hiểu ra quyết diễn với nó một màn.
- Gì đây, “đáng đời mày lắm con khốn, mày đi chết đi, bọn tao sẽ cho mày chết không toàn thay...con khốn, tao đã nói trước mày đừng đụng đến bọn này cơ mà, bây giờ mày đã biết lưỡi lam bén cỡ nào chưa haha, Angel & San San” _ Minzy đọc xong trong lòng không khỏi tức tối, sỉ nhục bảo bối của cô như vậy làm sao cô có thể bình tĩnh được.
- Tina... _ hắn từ ngoài cửa bất ngờ kêu to sau đó chạy vào ôm chầm lấy nó làm cho mọi người ai cũng ngạc nhiên.
- Kaiz... _ nó gọi tên hắn, trồng mắt còn rưng rưng nước.
- Tay em rất đau... _ nó vừa khóc vừa nói với hắn, quả thực nó diễn như thật vậy làm cho mọi người ai ai cũng phải tin tưởng bênh vực cho kẻ tội nghiệp như nó.
- Được rồi, anh đưa em về, có chịu hay không? _ hắn cưng chiều ôm nó vào lòng nhẹ nhàng nói lời yêu thương làm cho bốn con Angel nổi lòng ghen tị. Còn nó thì chỉ nhẹ gật đầu mà thôi.
- Bắt bốn người tự xưng là Angel và Trịnh San San lại _ hắn đột nhiên hướng ánh mắt về phía bốn ả sau đó ra lệnh cho đám nam sinh đứng gần đó. Và dĩ nhiên đám nam sinh đó sẽ ngay lập tức nghe lời mà làm theo. Một là vì đây là lệnh của hắn, hai là vì bọn họ ai cũng không ưa bốn nhỏ này cho mấy.
- Kaiz, không liên quan đến tụi em mà _ nhỏ tên Liên ngay lập tức lên tiếng thì đã bị bọn nam sinh vì nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của hắn mà đánh ngất hết bốn ả sau đó đem nhốt vào nhà kho của trường.
Còn hắn thì thanh thản đưa nó về và dĩ nhiên bọn S4 và F4 bị hắn cản lại không cho đi theo rồi.