Hắn sau khi uống say thì cũng đã rời khỏi bar để về nhà nhưng lại không đi xe mà là đi bộ. Dọc đường đi rất vắng chỉ loe lói vài tia sáng yếu ớt của đèn đường vừa thấp cùng những ánh sáng mờ nhạc của ngôi sao trên bầu trời đen không trăng kia làm cho lòng hắn càng buồn hơn, cô đơn hơn.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, trong người vì có men rượu lại đang say khước nên dáng đi cũng bị khập khiểng cứ đảo qua đảo lại.
Dáng người cao lớn của hắn chỉ khoác trên người mỗi chiếc quần kaki trắng cùng với một chiếc áo sơ mi đen hở cút trên, ánh mắt lờ mờ nhưng nếu không phải vì quá lạnh lùng thì đã ngay lập tức bị sắc nữ bao quanh nhưng vấn đề quan trọng ở đây chính là trên con đường này…không có lấy một bóng người! Thân hình của hắn bất chợt dừng lại bên vệ đường lại từ trong túi lấy ra một chiếc Iphone đời mới, ngón tay lướt trên màn hình ấn số gọi cho nó nhưng chưa kiệp đặt lên tai để nghe thì từ sau lưng xuất hiện một đám côn đồ khoảng năm tên đánh hắn từ phía sau rồi giật lấy điện thoại từ tay hắn, nhưng hắn đã kiệp phản ứng lại, vì muốn gọi cho nó nên muốn lấy lại điện thoại. Nhưng do quá say nên đã không chống cự nổi rốt cuộc cũng bị đánh đến ngất xỉu. Còn về phần bọn côn đồ chúng lấy được điện thoại thì bỏ mặc hắn ở đó, sau đó bỏ chạy, thật phủ…!
…Biệt thự nhà hắn.…
Tiếng chuông cửa vang lên người hầu trong nhà nó ngay lập tức ấn nút mở cửa tự động, từ ngoài chạy vào là một chiếc Lamborghini màu đen sang trọng, chiếc xe dừng lại từ trên bước xuống là nó với bộ đồ ngủ Panda màu trắng đen. Thật giản dị nha…!
Người hầu trong nhà thấy nó liền cúi đầu chào hỏi. Nó đã từng đến đây một lần nhưng dù vậy đối với họ mà nói thì nó tuy tính khí thất thường nhưng tấm lòng là chân thật cũng có thể nói nó là dạng người “trong cứng ngoài mềm” đi. Nó còn tốt hơn cô gái danh giá kia, “khẩu phật tâm xà” lòng đầy rắn rết, thật đáng ghét.
Về phần nó không quan tâm nhiều như vậy ngay lập tức lo lắng chạy lên phòng hắn, mở cửa phòng ra ngay lập tức đã thấy hắn nằm đó trên chiếc giường lớn trên người đầy những vết thương lớn nhỏ, vết xước, vết bầm tím.
Nó tiến lại ngồi lên mép giường dùng bàn tay nhỏ của mình nắm lấy tay hắn áp lên mặt mình. Nước mắt bất chợt như những viên trân châu quý giá rơi xuống tay hắn.
- Yêu nhất trên đời, chỉ có anh mà thôi, cười lên nhé anh bên đời còn có em, nguyện hy sinh mang đến anh nụ cười, hứa bên anh trọn đời… _ chiếc môi đỏ mộng khẽ ngân nga vang lên giai điệu kỷ niệm, trong lòng lại càng đau thêm, phải…nó đau lắm…!
- Halee, đừng khóc nữa, nhìn thấy em khóc anh rất đau lòng có biết hay không? - hắn đã tỉnh, ánh mắt khép hờ mở miệng an ủi nó. Nó thấy hắn tỉnh rất vui mừng mà nhào đến ôm hắn. Có lẽ nó đã làm động đến vết thương của hắn làm hắn có lẽ hơi đau nên gương mặt nhăn nhó. Nhưng với hắn mà nói nỗi đau thể xác nhỏ nhoi này làm sao sánh được so với việc nhìn thấy nó khóc.
- Kaiz, em yêu anh _ nó rất vui vẽ nói với hắn.
- Anh cũng yêu em, tha lỗi cho anh nha Halee? _ hắn rất vui khi nghe được những lời này của nó nên cũng rất chân thành cầu khẩn với nó.
- Đồ ngốc…!
Phải tình yêu là thế, một chút tha thứ cùng một chút yêu thương sẽ mang ta đến gần nhau hơn. Trong tình yêu cần có sự chân thành từ hai phía, họ tin tưởng nhau, cùng san sẽ với nhau những buồn vui đó mới là tình yêu chân chính. Ta hạnh phúc khi những người xung quanh ta hạnh phúc, họ vui ta cũng vui. Chỉ cần họ hạnh phúc ta cũng cảm thấy hạnh phúc cho dù nỗi đau cắt thịt có đến với ta thì điều đó cũng làm ta mãn nguyện. Hãy cho đi những gì ta có, kết quả mà ta nhận được chính là hạnh phúc…!
Vậy cô gái đáng ghét mà người hầu của hắn nhắc đến là ai, nếu muốn biết cả nhà hãy tiếp tục theo dõi truyện nha!
Yêu lắm mà thương lắm....hihi...