Văn Công Võ Lược Chi Nhị – Nhân Duyên Thứ

Chương 3




Minh Mị nhảy vào phòng Vu Hương Hương, suýt nữa hù chết công chúa đang tức giận, thấy rõ mặt người đến, Vu Hương Hương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Ân công, phiền ngươi khi vào hãy nói một tiếng…”

Minh Mị đi tới trước mặt Vu Hương Hương, thấy nàng vẻ mặt khổ sở, cũng biết Vu Hương Hương lúc này tâm tình nhất định không tốt, thế nhưng hắn trời sinh không phải là người biết an ủi, chỉ trầm mặc một lát, lại hỏi: “Kế tiếp ngươi định làm sao?”

“Ân công, ta không muốn gả cho Đông Ly vương, cũng không định ở lại Tây Khuyết…” Vu Hương Hương khuôn mặt u sầu, nở nụ cười tự giễu, “Nguyên bản ta cho rằng hắn sẽ giữ ta lại… Thế nhưng, ha hả, là ta rất ngốc… Trong lòng hắn căn bản là không có ta tồn tại…”

“Nếu nói đến Đông Ly vương… Ta có một chủ ý, vừa có thể giúp ngươi, đối với ta cũng thuận tiện…” Minh Mị cười cười, Vu Hương Hương hơi giật giật lông mi, ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt.

Minh Mị trong lòng sớm đã có kế hoạch, cũng may Vu Hương Hương công chúa thân hình so với nữ tử thong thường cao hơn một chút, hơn nữa nếu hắn dùng thúc(1) cốt công cùng dịch dung thuật, muốn thay thế nàng cũng không khó, dù sao cũng chỉ cần thay nàng tới Đông Ly, chờ hắn giải quyết xong Đông Ly vương, hội còn ai quản công chúa mới tới này là nam hay nữ…

Bùi Thiên Huyễn cảm giác bầu trời tối đen, bọn hạ nhân đến gõ cửa thỉnh Huyễn thân vương dùng bữa, y mới ung dung tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, lại phát hiện toàn thân trần trụi, ngẩng đầu nhìn mộc bồn kia, Bùi Thiên Huyễn nhất thời nghĩ không ra, không rõ chính mình thế nào từ trong nước đi ra tiến vào ổ chăn.

Hình như có việc gì đấy nhưng nghĩ không ra…

Bùi Thiên Huyễn cắn cắn ngón tay, cố sức nhi đồng của y nghĩ muốn phá đầu, nhưng vẫn nhất vô sở hoạch(2), trái lại khiến đầu y lại càng đau nhức.

“Hắt xì!” Hung hăng hắt xì 1 tiếng, Bùi Thiên Huyễn hít hít mũi, trời sinh vốn lạc quan y cũng dứt khoát không ngẫm nghĩ thêm, trực tiếp nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc vào y phục, vì cái bao tử rỗng tuếch của y, những việc khác đều có thể tất cả vứt hết!

Nhưng còn có 1 việc cũng quan trọng, việc bao tử quá đói, đó chính là do tiệc tối muộn, còn phải gặp vị Hương Hương công chúa xinh đẹp tựa thiên tiên trong truyền thuyết kia!

Có mỹ nhân xinh đẹp cùng ăn chính là việc Bùi Thiên Huyễn yêu nhất, có chăng vẫn khác nhau, những cái khác tất cả cũng vô pháp làm Huyễn thân vương để vào mắt.

Tiệc đêm đó, diễn ra tại đình viện tướng quân phủ.

Ban đêm tại vùng sa mạc giải, khí trời cũng không giống ban ngày nóng bức, một vầng trăng sáng chiếu trên đầu, bầu trời đúng là không có lấy một áng mây đen!

Trong yến hội, mọi người ngồi trên đệm, ở giữa trải mao thảm, những vũ nữ đứng trên mao thảm vừa múa vừa hát, chuông bạc trên cổ chân phát ra âm hưởng thanh thúy.

Bùi Thiên Huyễn ngồi ở thượng tọa, híp hai mắt nhìn về phía các mỹ nhân đang khiêu, thầm nghĩ vũ nữ này đã xinh đẹp như vậy, vị Hương Hương công chúa kia chẳng phải càng khuynh quốc khuynh thành sao?

Tưởng tượng đến tình cảnh hoàng huynh đem công chúa ban cho mình, Bùi Thiên Huyễn thiếu chút nữa cười ra, bất quá mặc dù là y thành công che giấu đắc ý của mình, 1 mạt tươi cười vẫn bất tri bất giác treo trên khóe môi.

Cửu Viên tướng quân ở một bên quan sát Bùi Thiên Huyễn, thấy Bùi Thiên Huyễn vui vẻ, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, hướng phía Bùi Thiên Huyễn thi lễ, nói rằng: “Huyễn thân vương điện hạ, Hương Hương công chúa của chúng tôi thân thể suy yếu, trên đường vất vả gian khổ còn phải phiền Huyễn thân vương điện hạ có thể chiếu cố nhiều hơn…”

“Đây là đương nhiên, tướng quân không cần lo lắng…” Bùi Thiên Huyễn phất ống tay áo, trong lòng cười nói, phu nhân của ta, ta thế nào lại không có khả năng chiếu cố thật là tốt chứ? Không chỉ chiếu cố tốt, lại càng phải chiếu cố đến mức nàng không bao giờ … mơ tưởng tới việc người khác ôm ấp…

Bùi Thiên Huyễn một bên là tà tâm, một bên sờ ngực mình, xác định lễ vật trước khi rời đi của tể tướng đại nhân vẫn còn, dáng tươi cười lại càng tươi tắn, cuối cùng cũng làm Cửu Viên tướng quân cũng phải sửng sốt.

Nghe nói Đông Ly hoàng thất tướng mạo không tầm thường, xem ra đồn đãi không hể ngoa, vị Huyễn thân vương trước mặt này trời sinh đã có dáng vẻ này, bào huynh(3) của y Đông Ly vương cũng sẽ không tầm thường…

Tâm chính là có điểm đau, thế nhưng Cửu Viên không quan tâm đến vết thương trong lòng, hướng Bùi Thiên Huyễn khách khí cười nói: “Đa tạ Huyễn thân vương điện hạ, Hương Hương công chúa còn có bệnh không thích người lạ, nếu như lỡ chống đối điện hạ, mong rằng điện hạ lượng thứ…”

Không thích người lạ? Đó chính là nói Hương Hương công chúa rất rụt rè xấu hổ? Bùi Thiên Huyễn chuyển thành thông hiểu, đối với Hương Hương công chúa rất có hảo cảm, hận không thể lập tức vọt tới trong phòng công chúa nói cho nàng hiểu, chính mình mới có thể trở thành phu quân của công chúa! Sau đó làm cho mỹ nhân sớm chấp nhận…

“Hương Hương công chúa của chúng tôi rất kén ăn, không thích ăn cay, không thích tỏi, không thích rau xanh…” Cửu viên rất là chăm chú liệt kê những thứ thực vật công chúa nhà mình không thích ăn, 1 thôi 1 hồi, cuối cùng như muốn mang ra cả cái sọt gì đó.

“Ngươi cứ thẳng thắn trực tiếp nói cho ta biết, nàng thích ăn cái gì là được rồi…” Bùi Thiên Huyễn giật giật khóe miệng, nhịn không được ngăn cản vị tướng quân hành động như bảo mẫu của công này, y rất lo lắng khi tới Đông Ly, trong vương phủ sẽ tìm không được bất luận cái gì có thể thỏa mãn sở thích ăn uống của công chúa.

“Công chủ thích ăn cá, thích ăn thịt bò, thích chân gà…” Đang lúc Cửu Viên lại một lần nữa kể lể liệt kê, bên dưới truyền đến thanh âm sợ hãi than thở.

Bùi Thiên Huyễn chưa bao giờ chú ý đến tên tướng quân dong dài này, lập tức giương mắt, người làm y mong nhớ ngày đêm, người mà thiên hạ vô cùng khen ngợi đã xuất hiện trước mắt.

Bạch sắc sa(4) y trong gió phất phới, công chúa nhẹ nhàng tiến vào đình viện, trên mặt cũng che một cái khăn màu trắng, làm mọi người không thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng càng khiến cho mọi người thật là hiếu kỳ, tăng thêm vài phần thần bí.

Không nhìn thấy mặt công chúa làm Bùi Thiên Huyễn cảm thấy thất vọng, thế nhưng y lại trên đường về nước, có khi lại là cơ hội độc hưởng mỹ nhân, cần gì phải để bảo bối ở giữa cung này cho mọi người thưởng thức?

Nghĩ tới đây, Bùi Thiên Huyễn liền ha hả cười, rời khỏi chỗ, hướng Hương Hương công chúa hành lễ gặp mặt, “Bản vương chính là Đông Ly quốc Huyễn thân vương Bùi Thiên Huyễn, xin ra mắt công chúa điện hạ, công chúa điện hạ mỹ danh đồn xa, hôm nay vừa gặp quả nhiên bất phàm…”

Công phu nịnh bợ của Bùi Thiên Huyễn cũng xem như tạm ổn. Tất cả đều là việc làm thường ngày của y, luôn luôn dùng để lấy lòng mẫu hậu, sau đó chính là tiếp tục lấy lòng hoàng huynh, coi như là người ngốc nghếch cũng có thể học một 1 ít kỹ năng.

Lúc này Bùi Thiên Huyễn hội từ trong bụng phun ra 1 đống từ ngữ khen ngợi, đối Hương Hương khen liên tục, thế nhưng vị Hương Hương công chúa kia tựa hồ thường ngày đã quen nghe nịnh hót, đối lời nói của Bùi Thiên Huyễn tuyệt không cảm xúc, chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười, nhân tiện nói: “Chẳng hay Huyễn thân vương điện hạ có thể nhượng Hương Hương ngồi vào vị trí…”

Bùi Thiên Huyễn sửng sốt, thanh âm mỹ nhân phát ra nghe thế nào lại trầm thấp như vậy, bất quá cũng rất từ tính, một điểm cũng không giống thiên kim tiểu thư quyền quý, chỉ phát ra âm sắc nũng nịu, làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy.

“Nga, thực sự là đãng trí, ở đây Hương Hương công chúa chính là chủ, bản vương là khách, thử hỏi có khách nhân nào không cho chủ nhân ngồi vào vị trí đích là đạo lý gì? Công chúa xin mời ngồi…” Bùi Thiên Huyễn vươn tay, muốn để mỹ nhân công chúa vịn vào, thế nhưng Vu Hương Hương giống như là không để ý, trực tiếp hướng bên người y đi qua, mang đến một trận mùi thơm ngát dễ chịu.

Bùi Thiên Huyễn say mê mùi thơm ngát thanh nhã trên người công chúa, trong lúc nhất thời có chút ngây ngẩn, Cửu Viên ở một bên lên tiếng, mới làm Bùi Thiên Huyễn từ trong nội tâm mê mẩn tỉnh ra, trở lại hiện thực.

“Điện hạ, công chúa không thích người lạ, không phải cố ý lãnh đạm, mong điện hạ chớ để tâm…” Cửu Viên sợ công chuá nhà mình lễ nghi không chu toàn, vội vàng thay Vu Hương Hương cầu tình.

Hắn nào biết đâu rằng, Bùi Thiên Huyễn căn bản là không để ở trong lòng, nghe nói lời ấy, cũng chỉ là cười nói: “Công chúa tính tình thẳng thắn, bản vương cũng thích nhất người như vậy, thế nào hội để tâm chứ? Còn muốn thỉnh công chúa chớ trách bản vương thất lễ mới đúng…”

Một lần nữa ngồi vào chỗ, Bùi Thiên Huyễn hai mắt không hề rời khỏi Hương Hương, hận không thể nhìn thấu khăn mỏng màu trắng, để y có thể nhìn thấy vẻ đẹp khuynh quốc của công chúa thần bí.

Vu Hương Hương nhận thấy ánh mắt thâm tình nóng bỏng của Bùi Thiên Huyễn, trong ngực một trận lạnh lẽo, Huyễn thân vương này tướng mạo so với mình hoàn toàn non nớt chẳng lẽ chỉ là gối thêu hoa(5)? Cư nhiên nhìn hắn lộ ra vẻ mặt háo sắc! Chính là đến Đông Ly, cũng là gả cho hoàng huynh của tên tiểu tử này, trở thành hoàng tẩu của y?

Bên cạnh Cửu Viên vẫn sắc mặt âm trầm, nhìn Huyễn thân vương trắng trợn như thế đối công chúa thèm nhỏ dãi, Cửu Viên cũng vô pháp làm bộ thờ ơ, thoáng xê dịch thân thể, nâng bầu rượu hướng Bùi Thiên Huyễn rót đầy.

“Mạt tướng kính Huyễn thân vương điện hạ một chén…” Dứt lời Cửu Viên uống một hơi cạn sạch, lại gắt gao trừng mắt Bùi Thiên Huyễn, Bùi Thiên Huyễn tuy rằng thường ngày sẽ không uống rượu, nhưng cảm nhận được khí phách của Cửu Viên, trong lòng có chút sợ hãi, không dám không uống, đành phải đáp lễ đem chén rượu mạnh nuốt xuống bụng.

Một chén rượu mạnh đi xuống,Bùi Thiên Huyễn cảm giác cổ họng nóng rát, trong bụng cũng chầm chậm nóng lên, dần dần làm ý thức của y trở nên mơ hồ.

Mỹ thực mỹ sắc trước mặt đều trở nên có chút không rõ, Bùi Thiên Huyễn nỗ lực chống đỡ thân thể, bảo trì thanh tỉnh, nhưng các Tây Khuyết tướng quân cũng đi đầu mời rượu rượu, cứ hội một chén lại một chén luân phiên tiến lên, cuối cùng vây quanh Bùi Thiên Huyễn chật như nêm cối làm y 1 lát đã say mèm.

Ý thức đã 1 mảnh mơ màng, tựa hồ như thấy vị mỹ nhân kia hướng về phía chính liên tiếp phóng điện, Bùi Thiên Huyễn cười hắc hắc, đầu nặng nề gục trên bàn, bất tỉnh nhân sự…

Chú giải:

(1)Thúc: thu lại, rút

(2) nhất vô sở hoạch: vẫn vô ích

(3)Bào huynh: anh ruột

(4)Sa: mỏng

(5)gối thiêu hoa: ý là chỉ là vẻ bề ngoài