Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 3




Tôi "oa" một tiếng khóc lên, Lâm Cẩn Nam trợn mắt nhìn tôi, bộ dáng kia đặc biệt ngốc. Trong lòng tôi vui vẻ, nhưng trên mặt lại là biểu tình khóc đến rất nhiệt tình. Lúc này dĩ nhiên không thể lộ ra một chút xíu manh mối nào, Lâm Cẩn Nam từ trước đến nay rất giảo hoạt, chỉ cần tôi lộ ra chút sơ hở, cậu ta nhất định sẽ khi dễ tôi gấp đôi. Nhìn bộ dáng mới vừa rồi kia của cậu ta không phải muốn hôn tôi thì cũng là muốn cắn chết tôi.

"Này, tôi trêu chọc cậu, sao cậu khóc?"

Lâm Cẩn Nam cúi đầu giúp tôi lau nước mắt, tôi đem nước mũi cọ hết lên người cậu ta. Nước mắt thật ra đều là do hai ngày trước xem tiểu thuyết ngược văn mà chảy ra, tôi cũng không biết làm sao mà nói khóc là khóc được ngay, nói như vậy tôi thật có chút khả năng diễn xuất thiên phú.

Lâm Cẩn Nam cau mày, đoán chừng đang đau lòng cho cái áo sơ mi của chính mình. Mỗi lần tôi vừa khóc cậu ta sẽ không có cách nào, quả nhiên chỉ có thể cứng ngắc mặc cho tôi giày xéo áo sơ mi trắng của mình. Khóc một lúc tôi cảm thấy đã đỡ hơn, liền chậm rì rì chui ra khỏi cánh tay của cậu ta, mới vừa di chuyển đến bên giường còn chưa kịp ù té chạy, Lâm Cẩn Nam đột nhiên đẩy ngã tôi lên trên giường.

Cậu ta cong người ép sát xuống người tôi, một đôi mắt chuyên chú nhìn tôi chằm chằm, chân dài còn kẹp hai bên người tôi khiến tôi không thể động đậy.

"Làm… làm gì?"

"Quả cam. . . . . ." Thanh âm của Lâm Cẩn Nam chợt có chút khàn khàn, ngón tay phủ lên tóc tôi, tinh tế trượt xuống theo những sợi tóc của tôi, trên đầu truyền đến xúc cảm nhu hòa, còn rất thoải mái.

Tôi lắc đầu, hất tay của cậu ta ra, "Lâm Cẩn Nam, sao cậu ở đâu cũng có thể động dục được vậy?"

Lâm Cẩn Nam chợt cong khóe môi, trầm thấp cười, tiếng cười giống như từ trong lồng ngực truyền tới vậy. Động tác ngón tay chầm chậm từ cằm tôi một đường trượt đến vạt áo sơ mi, "Cậu tính cứ như vậy đi ra ngoài?"

Tôi cúi đầu nhìn qua vạt áo sơ mi của mình, NND, mới vừa rồi thế nhưng trượt tay, khiến mấy cái cúc áo bị cài lệch. Ở giữa lộ ra một mảng lớn khe hở, áo ngực màu đen viền tơ bên trong lộ ra ngoài không khí. Hắn chắc chắn thấy được! Cái tên cuồng sắc này! ! Bây giờ mới nói với mình.

Tôi phồng má, oán hận đẩy móng vuốt của cậu ta ra. Thế nhưng cậu ta chợt ngăn tay của tôi lại kiềm chế ở hai bên đầu tôi, "Dịch Mộ Tranh, trong mắt cậu… tôi rốt cuộc là cái dạng gì?"

Cái gì dạng gì chứ? Cái thằng cha này, chẳng hiểu ra sao cả. Tôi ra sức giãy giụa thân thể mấy cái, sức lực của cậu ấy vô cùng lớn, nắm lấy cổ tay tôi đau đến nóng rát. Tôi chau mày lại trừng cậu ta, "Lâm Cẩn Nam, cậu buông tay, đây là tư thế quái gì chứ? Đây là nhà tôi, cậu quậy nữa tôi sẽ kêu người đó."

Lâm Cẩn Nam tên khốn này, cư nhiên lại cười đến đặc biệt vui vẻ, "Kêu người nào? Kêu bà nội đến xem cái bộ dáng này của chúng ta?"

Được rồi, bà nội tôi bị cao huyết áp không chịu nổi kích thích. Lâm Cẩn Nam nhìn ra sự do dự của tôi, cười như có thâm ý khác, "Sao cậu ngốc như vậy, cài cúc áo cũng cài không xong. Để anh đây giúp cậu…"

Giúp em gái nhà hắn! Tôi vừa nghe lời này của cậu ta thì càng thêm dùng sức bắt đầu giãy giụa, "Biến, ở nhà tôi còn dám làm bừa. Cậu nếu dám đụng tôi, tôi sẽ chặt móng vuốt của cậu."

Lâm Cẩn Nam nheo mắt, bộ dáng kia, chết tiệt, lại rất đẹp trai, "Dịch Mộ Tranh, cậu bây giờ sao giống con nhím vậy, mỗi ngày đều châm chích tôi. Cậu có phải ghen hay không?"

Cái tay hắn của tôi dừng lại giữa không trung, đầu óc bối rối, ghen sao?

"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi giống như ghen! Tôi điên sao? Tôi cũng không phải người cuồng chịu ngược, làm gì mà ăn dấm của loại ngựa đực như cậu."

Lâm Cẩn Nam mím môi không nói lời nào, cái cằm cương nghị căng ra. Tôi nhìn ra cậu ấy có chút không vui, lúc cậu ấy nổi giận luôn là như vậy. Nhưng cậu ta sao lại mất hứng, người bị ép tới thở không nổi là tôi mà? Tôi cắn chặt răng tức giận nhìn cậu ta, "Cậu có phải tự luyến quá mức hay không, tưởng rằng cô gái nào cũng coi trọng cậu à? Tôi chính là thích ai cũng sẽ không thích cậu. . . . . ."

"Vậy sao? Như nhau thôi." Lâm Cẩn Nam rời khỏi người tôi, tấm lưng lạnh lẽo đưa về phía tôi, "Nếu không phải ghen, về sau cũng đừng không nhận điện thoại của tôi." Cậu ta nói xong liền đi thẳng ra cửa.

Không nhận điện thoại của cậu ta? Chuyện khi nào chứ. Điện thoại của tôi bị mất mà, lại nói, cho dù thầy Lục đưa trả di động, trong nhật ký cuộc gọi căn bản cũng không có tên kia! ! Bệnh thần kinh, hừ.

Lâm Cẩn Nam vừa mới mở cửa phòng liền nhìn đến Trà Xanh đứng ở đó, cậu ta giơ tay còn chưa kịp gõ cửa, lúc thấy Lâm Cẩn Nam ánh mắt lóe lóe, hình như có chút ngoài ý muốn. Cuối cùng vẻ mặt lạnh băng vạn năm không đổi dường như nhìn tôi một cái, "Ăn cơm."

Hai người rốt cuộc là thích giả vờ lãnh khốc cỡ nào, từng người xem tôi như gấu Bắc cực sao.

*

Trên bàn cơm tôi vẫn cảm thấy không bình thường, Dịch Mộ Kỳ cùng Lâm Cẩn Nam giống như giận dỗi rồi. Hai người này bình thường cũng thỉnh thoảng nói đùa, bây giờ ngay cả thỉnh thoảng cũng không có, trực tiếp không để ý đến đối phương. Tôi vừa ăn vừa len lén quan sát bọn họ, chẳng lẽ dự đoán của tôi là thật? Nhưng Trà Xanh rõ ràng cùng với…

Cái đầu to của Dịch Mộ Viễn chợt sáp tới, "Chị, chị làm gì mà hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm anh Cola vậy?"

Đầu lưỡi của tôi chợt đau, không cẩn thận đã bị răng trên răng dưới của mình cắn phải. Tôi che miệng, đau đến hít hà, vẫn không quên trợn mắt uy hiếp Dịch Mộ Viễn, "Câm miệng, ai nhìn cậu ta chăm chú chứ." Nói xong lời này tôi chột dạ nhìn về phía hai tòa băng sơn đối diện. Quả nhiên sắc mặt của Dịch Mộ Kỳ càng khó coi hơn. Má ơi, tôi cũng có con mắt tinh tường quá chứ, hai người này thật sự có tình cảm bí mật a.

Lâm Cẩn Nam ngược lại không để ý lắm tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt ai oán của Trà Xanh. Anh, làm sao anh lại không mắt nhìn như vậy a, coi trọng tên BT nam nữ ăn sạch này.

Nghĩ như vậy, sự khinh bỉ của tôi với Lâm Cẩn Nam tăng thêm mấy phần, lại dám hạ độc thủ với anh của tôi. Đợi chút, nói như vậy… mới vừa rồi cậu ta ở trong phòng quấy rối tôi, chẳng lẽ là bởi vì ngũ quan của tôi cùng Trà Xanh cực kỳ giống nhau? Tại sao lúc nghĩ như vậy trong lòng tôi đặc biệt không có tư vị. Có lẽ là do tự tôn của con gái bị thương tổn, dù sao không có cô gái nào nguyện ý bị coi như thế thân của một tên con trai chứ?

Tôi trợn trắng mắt trừng Lâm Cẩn Nam, cậu ta cũng ngước mắt nhìn nên giao nhau với tầm mắt của tôi, không hiểu ra sao mà tìm tòi nhìn tôi. Tôi không tiếng động dùng khẩu hình nói một câu, "Cậu đi chết đi!"

". . . . . ."

"Quả Cam, cùng Cola nói cái gì đó?" Bà nội tò mò nháy mắt.

Tôi thấy kỳ quái bà nội của tôi sao càng lớn tuổi càng bát quái như vậy chứ, tôi tự cười, "Không nói gì ạ."

Lâm Cẩn Nam lại lộ ra cái vẻ giả nhân giả nghĩa, thuần lương cười, giả bộ lịch sự nói với bà nội, "Bà nội, Quả Cam nói để cho cháu đi ——"

"Cháu nói để cho cậu ấy ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút." Tôi vội vàng ngắt lời Lâm Cẩn Nam, cái tên hồ ly thối này, đợi lát nữa xem tôi chỉnh cậu thế nào.

"Oh, Cola a, cháu bây giờ có bạn gái không?" Bà nội giống như lơ đãng hỏi, thật ra cách chuyển hướng rất gượng gạo.

Lâm Cẩn Nam giả vờ xấu hổ phun ra, "Không có ạ."

Tôi nhịn không được "Cắt" một tiếng, bà nội lập tức trừng tôi một cái. Tiếp theo tôi liền nghe được âm thanh cực kỳ trấn định của bà nội tôi, "A, vậy bạn trai thì sao?"

Phốc —— ngay cả ông nội đang ngồi cũng phun ra. Trừ tôi ra, một bàn mọi người nhìn bà nội tựa như gặp quỷ.

Dịch Mộ Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn tôi… đầu tôi cũng sắp chôn vào trong chén rồi. Bà nội ơi, làm sao bà có thể đem chân tướng mà bọn họ đau khổ che giấu nói toạc ra như vậy chứ? Có người sẽ thẹn quá hóa giận a.

"Bà nội, bà thật biết nói đùa, cháu đã thích một cô gái rồi." Lâm Cẩn Nam cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra những lời này.

Tôi nghe xong ngược lại vui lên, hắc, rốt cuộc đã có Yêu Tinh xuất hiện có thể bắt lại người này. Thật là một việc thiện lớn a.

*

Cơm nước xong không tránh được bị ông nội khiển trách một trận, tôi vừa tủi thân vừa giận mà không dám nói gì. Lúc đi, tài xế trong nhà chuẩn bị chở tôi đi. Lâm Cẩn Nam ngăn cản, nói thuận tiện đưa tôi trở về trường học.

Lâm Cẩn Nam hôm nay lái xe của ba cậu ta, xem bộ dáng là chuẩn bị về nhà. Tôi thở phì phì xách theo túi dẫn đầu sải bước đi ra sân, tôi đã nghĩ rõ ràng, nếu như cậu ta mềm lời nhỏ nhẹ, vậy tôi liền gắng gượng ngồi xe của cậu ta về trường. Dù sao bây giờ đi tàu điện ngầm nhất định phải chen lấn quá mức.

Lâm Cẩn Nam lái xe với tốc độ nhanh như rùa đi theo phía sau tôi, chờ sau khi đi qua hai con đường gần nhà toi, chân của tôi đã đau đến không chịu được. Tôi mang giày cao gót, đi quãng đường xa như vậy đã là cực hạn của tôi rồi. Tôi cố ý thả chậm bước chờ cậu ta, ai biết xe của thằng cha ấy lại giống như dừng tại chỗ, bò cũng nên bò qua đây đi chứ?

Tôi đen mặt lại xoay người, hướng về phía cậu ta kêu lên, "Nếu như cậu nói xin lỗi, tôi liền ngồi xe của cậu về trường."

Cách quá xa, tôi cũng không thấy rõ thái độ của cậu ta. Nhưng cậu ta hồi lâu cũng không có động tác, chẳng lẽ còn muốn tôi chủ động đi qua? Tôi cúi đầu nhìn qua gót giày bảy phân của mình, cam chịu đi về phía cậu ta. Đến trước cửa xe, Lâm Cẩn Nam đột nhiên hỏi tôi, "Dịch Mộ Tranh, trong đầu của cậu cả ngày chứa cái gì thế?"

Chứa cái gì thế? "Hiển nhiên là giống với linh kiện trong đầu cậu a."

Lâm Cẩn Nam không lên tiếng, dừng một chút hỏi tiếp, "Cậu rốt cuộc khi nào mới dám đối mặt với thực tế, rõ ràng chúng ta ——"

"Lâm Cẩn Nam! Cậu rốt cuộc muốn chở tôi hay không? Nếu không thì mau biến đi." Tôi biết rõ cậu ta muốn nói gì, tôi không nghĩ sẽ nghe. Tôi cũng không muốn nghe, những thứ đó bị tôi hết sức đè nén ở trong lòng rất nhiều năm. Nếu cậu ta nói ra, mọi thứ sẽ không còn như trước. Tôi chính là người không tốt như vậy đấy, có thể tránh tôi liền tránh. Cho đến khi không tránh được, tôi cũng sẽ chọn chạy trốn. . . . . .

Lâm Cẩn Nam sắc mặt âm trầm nhìn tôi, rất nhanh khởi động xe, xe lướt qua bên cạnh tôi một giây cũng không chậm lại phóng đi. Tôi giương mắt đờ đẫn nhìn đèn ở đuôi xe biến mất, tên khốn Lâm Cẩn Nam!

Tôi dậm chân, giày cao gót trên chân ma sát khiến chân tôi càng đau. Tôi khập khiễng đi đến trạm xe điện ngầm, từ nhà cách trạm xe còn một đoạn nữa, dọc theo đường đi tôi thầm mắng tên khốn kia mấy lần. Nếu như không phải hắn chủ động nói muốn chở tôi… tôi bây giờ đã ngồi xe nhà tới trường rồi. Lâm Cẩn Nam chính là một tên tiểu nhân tính toán chi li như vậy, tương lai tôi nhất định phải tìm một người đàn ông biết săn sóc hơn hắn, dịu dàng hơn hắn, chúng tôi cùng nhau xem thường hắn, kỳ thị hắn. Đứa bé tôi sinh ra sẽ đánh nhừ tử đứa trẻ nhà hắn, tôi càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, chợt có chút ê ẩm.

Xe điện ngầm quả nhiên như tôi tưởng tượng, tôi cơ hồ là bị dòng người chen chúc xô lấn. Thậm chí ngay cả chỗ để vịn vào cũng không có, tôi khóc không ra nước mắt. Ngay khi tôi cảm thấy bắp chân cũng sắp bị chuột rút, một đôi tay chợt đặt lên eo tôi từ phía sau.

Bàn tay quấy rối? Phản ứng đầu tiên của tôi chính là cái này, chờ lúc tôi cong khuỷu tay lên, nhìn thấy cư nhiên là đôi mắt chứa ý cười của Lục Duệ Bạch.

Cánh tay dài của thầy ấy chụp tới liền kéo tôi tới trước mặt, sau đó nhường chỗ ngồi của mình cho tôi. Tôi ngượng ngùng từ chối, thầy cường thế đè lại bả vai của tôi để cho tôi ngồi xuống. Tôi gãi gãi đầu, không biết làm sao sẽ gặp phải thầy ấy dưới tình huống này. Tôi cũng không quen thuộc với thầy ấy, mặc dù là giáo viên hướng dẫn, nhưng chung quy cũng không nói qua mấy câu.

Lục Duệ Bạch liền đứng trước mặt tôi, bảo hộ tôi trong một không gian nho nhỏ, tôi thỉnh thoảng ngẩng đầu sẽ đụng phải ánh mắt ôn hòa của thầy ấy…