Vẫn Còn Rung Động

Chương 48




Dịch Sơ Ngữ làm sao có thể quên được, đó là thỏa thuận của bọn họ hồi cấp ba.

Tiêu Sở Ngôn muốn thi vào Học viện Cảnh sát hình sự, ngoài điểm số cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học, thể lực cũng là một bài kiểm tra rất quan trọng.

Cô giúp Tiêu Sở Ngôn kiểm tra thể lực, đóng vai trò là người chấm công trong khi anh tập luyện.

Lúc đầu không hiểu chuyện, vì vậy cô đã nhảy xuống hố do Tiêu Sở Ngôn đào.

Cô vậy mà thực sự đã đồng ý yêu cầu vô lý của anh - Tiêu Sở Ngôn tiến bộ một nấc, Dịch Sơ Ngữ nợ anh một nụ hôn.

Cô ngây thơ cảm thấy cho dù Tiêu Sở Ngôn có tiến bộ cũng không quá vượt bậc như vậy, huống chi kỳ thi tuyển sinh đại học cũng sắp tới, ai ngờ Tiêu Sở Ngôn ngày càng hoàn thiện, trung bình một ngày hai lần vượt bậc.

Bây giờ nhìn lại, Dịch Sơ Ngữ chỉ muốn tiếp tục giả bộ mất trí nhớ.

Cô chưa kịp nói gì, Tiêu Sở Ngôn đã buông tay cô ra: "Có nợ thì phải trả."

Khuôn mặt của đội trưởng dày hơn cô tưởng tượng gấp mấy lần, nói những chuyện này mà mặt không đổi sắc.

Dù sao cả hai đều là người yêu của nhau, có hôn nhau cũng không có gì quá phận.

Dịch Sơ Ngữ lợi dụng đội trưởng thiếu chú ý, đưa tay ôm mặt anh, tiến lại gần.

Sau bảy năm, cô lại lần nữa hôn chàng thiếu niên năm ấy.

Nụ hôn này là dành riêng cho Tiêu Sở Ngôn mười tám tuổi.

Hôn lướt qua môi anh xong, Dịch Sơ Ngữ liền chạy ra ngoài.

Trên đường trở về Quý Châu, Dịch Sơ Ngữ bắt đầu có chút lưu luyến Tiêu Sở Ngôn.

Về đến nhà, Tưởng Di đã giúp cô dọn dẹp xong phòng ngủ, chuẩn bị một bàn cơm tối chờ cô về.

Dịch Sơ Ngữ cũng không muốn nói dối Tưởng Di và Dịch Quốc Phong..

Lúc ăn cơm, cô chủ động nói: "Mẹ, mấy bữa trước con đến thăm Sơ Dương và Mạnh Viên."

Nghe lời cô nói, Tưởng Di cứng cả tay, miếng thịt giữa hai chiếc đũa trượt xuống.

"Tại sao đột nhiên trở lại Lê thị?"

Dịch Sơ Ngữ ánh mắt trấn an cha mẹ: "Tự nhiên nhớ ra."

Nói chuyện với bọn họ xong, Dịch Sơ Ngữ đi tắm rồi liền trở lại phòng ngủ. Tưởng Di ngồi ở mép giường của bà, có vẻ không yên lòng.

Tai nạn năm đó, bọn họ đều bị tổn thương, mỗi người đều có mức độ đau lòng khác nhau, Tưởng Di sợ Dịch Sơ Ngữ sẽ bị suy sụp một lần nữa.

May mắn thay, cô bây giờ đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, đã học được cách đối mặt với quá khứ.

Dịch Sơ Ngữ trấn an Tưởng Di, làm như không có chuyện gì, Tưởng Di cũng yên tâm.

Đêm giao thừa, Dịch Sơ Ngữ và Tưởng Di dọn dẹp nhà cửa.

Cả thành phố trở nên ồn ào và sôi động, nhà nào cũng sáng đèn, bày biện mâm cỗ thịnh soạn, hương thơm của các món ăn phảng phất khắp tiểu khu.

Sau bữa tối giao thừa, Dịch Sơ Ngữ vào phòng ngủ cầm điện thoại di động gọi cho Tiêu Sở Ngôn.

Cũng không biết anh bây giờ đang làm gì.

Đợi khoảng nửa phút, bên kia nhấc máy.

Qua điện thoại, Dịch Sơ Ngữ nghe thấy tiếng gió xào xạc, cũng có thể đoán được Tiêu Sở Ngôn đang ở bên ngoài, hoặc là đang ở ban công.

Sau vài ngày không gặp nhau, giọng nói của Tiêu Sở Ngôn dường như trở nên từ tính hơn.

"Sơ Ngữ"

Dịch Sơ Ngữ ngồi ở bàn học, nói: "Anh đang làm gì vậy?"

Tiêu Sở Ngôn thành thật trả lời: "Chuẩn bị bữa tối."

"Còn chưa ăn sao?"

Bây giờ là bảy giờ, cũng chưa muộn, nhưng là đêm giao thừa, vì vậy mọi gia đình thường ăn tối sớm.

"Ừm."

Có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lúc này, những điều muốn nói đó đã biến mất.

Có lẽ cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh.

"Vậy anh đi ăn cơm đi."

Cửa kính đối diện phát ra tiếng ken két, một giọng nữ trung niên vang lên: "Sở Ngôn, vào ăn cơm."

Dịch Sơ Ngữ lại nghe đối phương hỏi: "Con đang gọi cho ai vậy?"

Tiêu Sở Ngôn không cúp máy, đáp: "Mẹ, là bạn gái của con."

Ngay cả khi cô không có ở đó, Dịch Sơ Ngữ cũng có thể cảm thấy tim mình co rút, như thể cô ở đó và được anh giới thiệu với mẹ của anh.

Dương Bình một lúc sau mới hỏi: "Là Dịch Sơ Ngữ?"

Qua điện thoại, Dịch Sơ Ngữ nghe thấy tiếng gió rít và giọng nói của người phụ nữ.

Làm sao bà ấy đoán được đó là cô?

Tiêu Sở Ngôn ậm ừ.

Dương Bình dường như đang tự nói với chính mình: "Vậy là tốt rồi."

Tiêu Sở Ngôn tiễn Dương Bình đi rồi mới tiếp tục trò chuyện với cô.

Dịch Sơ Ngữ nghi hoặc hỏi: "Mẹ anh làm sao biết là em?"

Nghe ngữ điệu của Dương Bình không giống như Tiêu Sở Ngôn đã nói trước với bà.

Thậm chí, nghĩ đến đoạn đối thoại giữa Dương Dụ Nguyên và Tiêu Sở Ngôn trong bữa tối hôm đó, Dịch Sơ Ngữ có thể đoán được Tiêu Sở Ngôn không nói cho mẹ anh biết chuyện hai người ở bên nhau, cũng không tiết lộ bạn gái hiện tại chính là mối tình đầu thời cao trung.

Anh không nói gì, chỉ nghe tiếng gió rít qua phone.

Dù có ngốc thì cô cũng đoán ra.

Mối quan hệ của Tiêu Sở Ngôn với mẹ anh chắc hẳn là có liên quan đến cô.

Vì sự kiện năm đó, cô trở thành tâm điểm của cả lớp, nó như một cái dằm trong tim cô

Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu, liền thấy công viên đối diện đã sáng đèn, chuẩn bị cho lễ hội giao thừa.

"Đừng nói với mẹ anh về việc em mất trí nhớ."

Lúc đầu không ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, mẹ Tiêu Sở Ngôn đương nhiên không biết chuyện của cô.

Đối với Dương Bình, cô hiểu bà chịu nhiều áp lực sau khi chồng qua đời.

Dịch Sơ Ngữ hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Dương Bình. Cô đã tự mình trải qua việc tương tự nên cảm giác này rất khó chịu.

Khi con người ta đang ở bờ vực của sự sụp đổ, những gì họ làm chắc chắn sẽ rất tiêu cực.

Dịch Sơ Ngữ không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Dương Bình, vì vậy cô hy vọng Tiêu Sở Ngôn đừng nói cho bà biết chuyện cô mất trí nhớ, điều này sẽ khiến bà cảm thấy có lỗi với quá khứ của cô.

Tiêu Sở Ngôn dường như hiểu ý cô, nói thêm: "Cám ơn em."

Dịch Sơ Ngữ không muốn Tiêu Sở Ngôn vì cô mà lạnh nhạt với Dương Bình, nói: "Có thời gian thì anh nên ở bên mẹ nhiều hơn."

Cúp điện thoại xong, Dịch Sơ Ngữ nhìn chằm chằm màn đêm ngoài cửa sổ.

Nửa đêm, Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tiêu Sở Ngôn - Chúc mừng năm mới.

Tiêu Sở Ngôn nhắn lại cho cô ngay lập tức.

Vài người họ hàng đến thăm gia đình cô.

Tối mùng 5 tết, Tưởng Di mời gia đình Dư Huy đến ăn tối.

Dịch Sơ Ngữ đã lâu không gặp Dư Huy, chỉ cảm thấy anh ta trưởng thành rất nhiều.

Trên bàn ăn, hai gia đình trò chuyện rôm rả.

Cha mẹ đều biết Dư Huy và Dịch Sơ Ngữ tuy không thể tiến xa hơn nhưng vẫn có thể làm bạn bè.

Mẹ Dư Huy hỏi Dịch Sơ Ngữ: "Sơ Ngữ, bạn trai con thế nào?"

Ngay cả khi không thể là con dâu của mình, bà vẫn muốn quan tâm đến cô gái nhỏ này.

Dịch Sơ Ngữ yên lặng ăn, cắn đũa, ngượng ngùng nói: "Rất tốt ạ."

Dư Huy đã từng gặp Tiêu Sở Ngôn, tuy rằng chỉ gặp qua một ít lần, nhưng vẫn có chút nhận xét khách quan.

"Bạn trai của Sơ Ngữ rất đẹp trai, ít nhất so với con trai của mẹ thì đẹp hơn nhiều."

Dịch Sơ Ngữ nghe Dư Huy khen Tiêu Sở Ngôn, không khỏi ngượng ngùng cười cười, trong lòng không khỏi nghĩ đến người đàn ông đó.

Có chút nhớ sếp Tiêu.

Mẹ Dư Huy cười, nói đùa: "Không trách được người ta coi thường con, bản thân con nên nỗ lực hơn."

Dịch Sơ Ngữ lắc đầu: "Cô à, anh Dư Huy cũng rất tốt, là do con thôi."

Tưởng Di thêm lời: "Dư Huy cũng là người tốt, nhưng là ánh mắt của Sơ Ngữ không tốt lắm."

Nói như vậy, hiển nhiên là đánh giá thấp Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn.

Dịch Quốc Phong gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát, khách quan nói: "Dư Huy tốt, nhưng Tiêu Sở Ngôn cũng không tệ, em nói như vậy lại làm Sơ Ngữ không vui đấy"

Tưởng Di liếc nhìn con gái đang ăn bên cạnh, đổi lời: "Chỉ là em nói vậy thôi, không có ý gì đặc biệt."

Sau bữa tối, hai gia đình cùng xem TV và trò chuyện trong phòng khách.

Dịch Sơ Ngữ cầm điện thoại di động ra khỏi ban công, đóng cửa ban công lại, chuẩn bị gọi cho Tiêu Sở Ngôn.

Không biết bây giờ anh còn ở nhà hay đã đi thăm họ hàng.

Còn chưa kịp gọi thì cánh cửa ban công đã bị kéo ra.

Dư Huy đi tới, cùng Dịch Sơ Ngữ đứng ở trước lan can, nhìn bầu trời đêm đầy sao phía xa.

Anh ta vẫn ôn nhu như cũ, nhẹ giọng nói: "Sơ Ngữ, em và anh ta còn tốt đó chứ?"

Dịch Sơ Ngữ mỗi lần nghe ai đó nói về Tiêu Sở Ngôn đều cảm thấy xấu hổ, nhất là vì Dư Huy cũng đã từng nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn, và Tiêu Sở Ngôn cũng đã ăn giấm của Dư Huy.

Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, mỉm cười nói: "Rất tốt."

"Vậy thì tốt."

Anh quay đầu lại nhìn cô gái đang thẹn thùng kia, thở nhẹ một hơi.

Anh đối với Dịch Sơ Ngữ rất có hảo cảm, từ đáy lòng anh cho rằng cô gái này rất tốt.

Trong khoảng thời gian họ ở bên nhau, anh nghĩ Dịch Sơ Ngữ chỉ là một người không lạnh không nóng, luôn giữ khoảng cách với mọi người.

Khi bạn đến gần một bước, cô ấy sẽ lùi lại một bước, luôn giữ một khoảng cách thích hợp.

Mãi đến khi Tiêu Sở Ngôn xuất hiện, Dư Huy mới chợt tỉnh ngộ, hóa ra không phải vậy, cô chỉ là giữ khoảng cách với tất cả mọi người, trừ Tiêu Sở Ngôn.

Dịch Sơ Ngữ cũng trở nên xấu hổ khi người khác nói về người yêu của mình, như đóa hoa đào nở vào mùa xuân.

Trên đời này, có một số người làm bạn cảm thấy họ rất lạnh lùng, thậm chí cho rằng đó là một người không có nhiệt huyết với cuộc sống.

Nhưng điều mà bạn không biết là sự nhiệt tình của họ chỉ dành cho một người đặc biệt.

Dư Huy và Dịch Sơ Ngữ tán gẫu một hồi, nhận thấy Dịch Sơ Ngữ không ngừng nhìn xuống điện thoại, đột nhiên hiểu được cô muốn làm gì, liền chủ động lui ra ngoài, để lại ban công cho cô.

Khi Dư Huy kéo cửa, Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Sở Ngôn.

Sau một hồi lâu chờ đợi, bên kia đã nhấc máy.

"Anh đang làm gì vậy?"

Không ngờ tới, bên kia không phải Tiêu Sở Ngôn mà là Dương Bình đang nghe điện thoại.

"Dịch Sơ Ngữ?"

Dịch Sơ Ngữ rùng mình, như có một cơn gió lạnh thổi vào mặt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Cô đã gặp Dương Bình hai lần, đều là ở trường học, nhưng lúc đó Dương Bình rất có thành kiến với cô.

Người phụ nữ này không kiềm chế được cảm xúc của mình, dù không chửi thề mà chỉ liên tục bảo cô phải chia tay Tiêu Sở Ngôn, không được làm chậm trễ việc học của anh.

Đã trải qua một lần gặp mặt không vui vẻ, Dịch Sơ Ngữ hiện tại không biết nên đối mặt với bà ấy như thế nào.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi nói: "Là con ạ, bác gái, xin chào, mặc dù hơi muộn nhưng vẫn muốn nói chúc mừng năm mới với bác."

Dương Bình giải thích: "Sở Ngôn rủ một người bạn chơi bóng ở dưới lầu mà quên mang theo điện thoại di động. Nếu con đang vội tìm nó, tôi có thể..."

Dịch Sơ Ngữ vội vàng ngắt lời: "Bác à, không sao đâu, đừng làm phiền anh ấy."

"Được rồi, tôi sẽ nói lại với nó."

"Vâng."

Trầm mặc một lát, Dương Bình trịnh trọng nói: "Sơ Ngữ, thực xin lỗi."

Dịch Sơ Ngữ đột nhiên có chút hoảng hốt, lắp bắp nói: "Bác gái, không cần xin lỗi con đâu ạ."

Dịch Sơ Ngữ và Dương Bình nói chuyện phiếm hơn mười phút mới cúp máy.

Dương Bình lúc đó không thoát khỏi cái bóng từ cái chết của chồng, vì sợ Tiêu Sở Ngôn không thể hoàn thành di nguyện của cha anh là thi vào Học viện cảnh sát, sẽ không thể trở thành một cảnh sát hình sự xuất sắc, trở thành niềm kiêu hãnh của gia đình.

Vì vậy, bà đối với Tiêu Sở Ngôn khá nghiêm khắc, muốn kiểm soát anh mọi mặt.

Biết Tiêu Sở Ngôn có bạn gái, điểm số tụt dốc, Dương Bình rất tức giận, không thể chấp nhận chuyện này nên mới ra tay triệt để.

Sau đó, giữa bà và con trai liền trở nên có khoảng cách.

Cuộc sống sinh hoạt vẫn như cũ, nhưng bà luôn có cảm giác như có một lớp ranh giới không thể vượt qua.

Vì vậy, qua nhiều năm, Dương Bình mang trong mình cảm giác tội lỗi.

Dương Bình mơ hồ cảm thấy Tiêu Sở Ngôn dù chưa từng nói ra, nhưng bản năng người mẹ làm bà hiểu rõ.

Đêm đó, bà liền có thể đoán được, chỉ có thể là Dịch Sơ Ngữ.

Trò chuyện một lúc lâu, Dịch Sơ Ngữ trở lại phòng khách xem Dạ hội mùa xuân cùng mọi người.

Thật lâu sau, cả ba người nhà Dư Huy đều rời đi, chỉ còn lại Dịch Sơ Ngữ ngồi trên sô pha xem TV.

Điện thoại trong túi rung lên.

Cô liền có thể đoán ra ngay người gọi là ai.

Dịch Sơ Ngữ vặn nhỏ âm lượng TV, lấy điện thoại ra, kết nối.

"Tìm anh à?"

Đi thẳng vào vấn đề, không cần nói thêm lời chào hỏi, quả nhiên là hành vi của sếp Tiêu nhà cô.

"Anh mới chơi bóng trở về à?"

Tiêu Sở Ngôn hỏi: "Mẹ anh và em nói chuyện gì vậy?"

"Không có gì nghiêm trọng đâu."

Người đàn ông đối diện hiển nhiên không tin: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ đơn giản nói chuyện phiếm 18 phút?"

Dịch Sơ Ngữ khoanh chân ngồi xuống: "Chỉ là tán gẫu về anh."

Tiêu Sở Ngôn đoán được, không cần hỏi thêm, cùng Dịch Sơ Ngữ tán gẫu một hồi.

Ngày mai anh sẽ trở lại Vân Thành, ngày mốt sẽ chính thức bắt đầu công việc.

Anh đột nhiên hy vọng rằng Dịch Sơ Ngữ cũng sẽ trở về sớm hơn.

Dịch Sơ Ngữ giả vờ không hiểu, giống như đang chơi trò đố vui với anh.

Như nhớ ra cái gì, Dịch Sơ Ngữ nói: "Ba mẹ em khen anh."

"Vậy à?"