Vẫn Còn Rung Động

Chương 40: 40: Nàng Dâu Họ Tiêu





Nghe được lời nói trầm thấp mà vững vàng của anh, Dịch Sơ Ngữ không còn sợ hãi nữa, nhưng nhịp tim lại trở nên rối loạn.
Hai người ôm nhau một lúc.
Dịch Sơ Ngữ có cảm giác mệt mỏi, tựa vào lồng ngực, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lần này, cô không còn gặp ác mộng, ngược lại ngủ rất an ổn.
Sau một giấc ngủ dài, Dịch Sơ Ngữ trở mình, đưa tay ôm lấy cái gối bên cạnh.
Ý thức từ từ hồi phục.

Cô mở mắt ra nhìn vào khoảng không đối diện, Tiêu Sở Ngôn đã đi làm từ sớm.
Dịch Sơ Ngữ lười biếng sờ sờ nơi Tiêu Sở Ngôn ngủ tối hôm qua, nhiệt độ cơ thể không còn sót lại chút nào, có chút lạnh lẽo.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô bật cười thành tiếng.
Nằm trên giường một lúc lâu, Dịch Sơ Ngữ mới chậm rãi đứng dậy.
Đi ra khỏi phòng khách nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần mười giờ.
Không ngờ cô đã ngủ lâu như vậy, toàn thân cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Liên tiếp trong hai ngày, Tiêu Sở Ngôn ngày nào cũng nấu canh xương heo hoặc canh cá đậu phụ.
Đầu bếp Tiếu không nói gì, nhưng Dịch Sơ Ngữ lại rất rõ ràng, đội trưởng là đang bồi dưỡng cho cô.
Dịch Sơ Ngữ uống xong một bát canh cá đậu phụ, lấy khăn giấy lau miệng, không tự chủ được ợ lên một tiếng, ngượng ngùng cười khan.
Nếu là trước đây, cô sẽ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, nhưng hiện tại thì không.
Tiêu Sở Ngôn múc cho cô một chén khác.
Dịch Sơ Ngữ nhếch môi, nói thật: "Em ăn no rồi."
"Vào nhà vệ sinh một lần là tiêu hết."
"Em mới ợ hơi."
Tiêu Sở Ngôn cũng bưng lên cho mình một chén: "Anh nghe mà."
Dịch Sơ Ngữ cam chịu nuốt xuống một chén canh nữa, sờ bụng: "Gần đây em uống rất nhiều canh."
"Tẩm bổ để xem em có cao thêm chút nào không." Tiêu Sở Ngôn cười nói.
Dịch Sơ Ngữ không nhịn được cười, cô năm nay đã 24 tuổi rồi, ở tuổi này làm gì còn cao thêm nữa.
Tuy nhiên, vẫn có thể cao thêm được, khi còn học đại học, cô nghe bạn cùng phòng kể rằng mẹ cô ấy đã cao thêm vài cm sau khi sinh cô ấy.
"Ở tuổi này sao có thể cao thêm được, nhưng em nghe nói sau khi sinh con có khả năng cao thêm một chút." Dịch Sơ Ngữ tự nhủ.
Tiêu Sở Ngôn đặt chén xuống, nheo mắt nhìn cô: "Em đang ám chỉ với anh à?"
Dịch Sơ Ngữ sững người, sắc mặt đỏ bừng, cô chỉ là vô tư đề cập, tuyẹt đối không có ý tứ gì.
Cô không dám quay đầu nhìn anh: "Không có."
Nói rồi bê chén đũa vào bếp.

Sau bữa tối, Dịch Sơ Ngữ đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhưng bị Tiêu Sở Ngôn ở phía sau ngăn lại.
"Ừm?"
Vẻ mặt Tiêu Sở Ngôn như thường, không có một tia không thích hợp, giống như đang bàn chuyện công tác, thận trọng và nghiêm túc: "Đêm nay có cần anh qua ngủ với em không?"
Tuy rằng lời nói đã dứt, nhưng trong phòng khách dường như có tiếng vang.
Dịch Sơ Ngữ gượng cười, xấu hổ lắc đầu, khẽ nói "ngủ ngon" rồi trốn vào phòng ngủ.
Cô dựa lưng vào cửa, đỏ mặt, cắn cắn môi dưới: "Người đàn ông này còn có thể giữ vẻ mặt nghiêm túc như vậy..."
Dịch Sơ Ngữ ậm ừ, bước nhanh đến bên giường, nhếch miệng cười.
Tưởng Di và Dịch Quốc Phong trước khi khởi hành đã gọi điện cho Sơ Ngữ.
Tiêu Sở Ngôn biết trước bố mẹ cô tới nên đã xin nghỉ phép sớm hơn một ngày, cùng Dịch Sơ Ngữ đi đón họ ở ga đường sắt cao tốc.
Để không làm họ bất ngờ, Dịch Sơ Ngữ nói qua với Tưởng Di rằng cô đang sống chung với Tiêu Sở Ngôn.
Tưởng Di hoảng sợ đến mức suýt rơi mất điện thoại ngay tại chỗ.
Không tức giận, nhưng bị sốc.
Bà biết chính xác tính khí của con gái mình là như thế nào, cô luôn thuộc dạng người chậm chạp và bị động.
Dựa theo tính toán của bà, cả hai đã sống chung khi mới qua lại được ba tháng.
Dịch Sơ Ngữ kiên nhẫn giải thích với bà rằng hiệu suất an ninh của tiểu khu trước đây tương đối thấp, ở chung có nhiều điều thuận tiện, nhất là mỗi ngày còn có người nấu cho cô ăn.
Dịch Sơ Ngữ ngồi ở ghế lái phụ, có chút lo lắng.
Cô không phải Tiêu Sở Ngôn, vậy mà lại cảm thấy khẩn trương khi sắp gặp lại ba mẹ ruột của mình.
Dịch Sơ Ngữ nhìn Tiêu Sở Ngôn đẩy cửa tài xế, đi một vòng từ đầu xe qua giúp cô mở cửa.
Cô tò mò hỏi: "Anh có căng thẳng không?"
Tiêu Sở Ngôn vẻ mặt lãnh đạm: "Sao phải căng thẳng."
"..."
Tốt, sếp Tiêu nhà cô từng trấn áp biết bao nhiêu tội phạm, sao có thể biết sợ.
Hai người họ đợi ở lối ra của ga tàu cao tốc.
Người đi bộ ở ga tàu cao tốc ra vào hối hả.
Điện thoại trong tay Dịch Sơ Ngữ vang lên.
"Mẹ, mẹ đến rồi à?"
"Ba mẹ đang đi đến lối ra phía đông."
"Bọn con cũng đang ở lối ra phía đông.

Khi ba mẹ đi ra thì nhìn sang phía bên phải, bọn con ở ngay đó."
Hai phút sau, Dịch Sơ Ngữ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đi ra.
Cô vẫy tay với họ.

Dịch Quốc Phong đang kéo một chiếc vali nhỏ màu đen, Tưởng Di không cầm theo thứ gì, bước nhanh tới, nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ liền mỉm cười.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn phía sau, nụ cười của Tưởng Di liền đông cứng lại.
Dịch Sơ Ngữ không để ý đến vẻ mặt của ba mẹ, giới thiệu: "Ba, mẹ, đây là bạn trai của con, Tiêu Sở Ngôn."
Tưởng Di sững sờ, Dịch Quốc Phong cũng không lên tiếng, hai người đứng đó ngơ ngác nhìn nhau.
Dịch Sơ Ngữ nhíu mày: "Ba mẹ, sao vậy ạ?"
Tưởng Di lập tức thu lại nụ cười, gật đầu với Tiêu Sở Ngôn.
Đứng thẳng người, Tiêu Sở Ngôn lịch sự mỉm cười, khẽ gật đầu: "Chú, dì, xin chào, con là Tiêu Sở Ngôn, bạn trai của Sơ Ngữ."
Dịch Quốc Phong bắt tay Tiêu Sở Ngôn.
Tiêu Sở Ngôn cầm lấy vali của Dịch Quốc Phong, dẫn họ về phía xe.
Tưởng Di kéo tay Dịch Sơ Ngữ, chậm rãi nhỏ giọng hỏi: "Sơ Ngữ, làm sao con gặp được cậu ta?"
Dịch Sơ Ngữ không nói cho Tưởng Di biết cô có liên quan đến vụ án, chỉ nói rằng họ tình cờ gặp nhau ở thành phố này, đồng thời nói cho Tưởng Di biết Tiêu Sở Ngôn là bạn học cấp ba của cô.
Tưởng Di hỏi thêm mấy câu, Dịch Sơ Ngữ lần lượt trả lời.
Đi đến bên cạnh xe của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ vô thức mở ghế phụ, nhưng lại bị Tưởng Di kéo vào ghế sau.
Gia đình ba người ngồi ở ghế sau, chỉ có Tiêu Sở Ngôn ngồi ở ghế lái.
Thái độ của Tưởng Di đối với Tiêu Sở Ngôn làm Dịch Sơ Ngữ không hài lòng.
Bà có vẻ không vừa mắt với Tiêu Sở Ngôn.
Để tiếp đãi bố mẹ cô, sáng nay hai người đi chợ từ rất sớm.
Tiếng TV trong phòng khách hơi lớn, là một bộ phim truyền hình về tình cảm gia đình.
Người con rể trong vở kịch không được lòng bố mẹ vợ, đang cố gắng hết sức để lấy lòng hai người.
Dịch Sơ Ngữ xem bộ phim này, cảm thấy rất hợp tình hợp cảnh.
Tưởng Di ngồi ở bên cạnh Dịch Sơ Ngữ, liếc mắt nhìn phòng bếp, hỏi: "Con nói hai đứa là bạn học cấp ba? Vậy cậu ta có kể gì cho con không?"
Câu hỏi không thể trả lời, Dịch Sơ Ngữ bối rối.
"Mẹ, mẹ đang giấu con chuyện gì sao?" Dịch Sơ Ngữ nghiêm túc nhìn mẹ mình.
Tưởng Di lắc đầu: "Không, mẹ chỉ hỏi thôi."
Nói xong, bà thở dài: "Mẹ chỉ sợ cậu ta nói với con về Mạnh Viên, sẽ mang lại những ký ức xấu cho con."
Dịch Sơ Ngữ chợt hiểu được những băn khoăn của Tưởng Di.
"Mẹ, anh ấy không nhắc đến Mạnh Viên với con, mà con cũng không sao, con không giống trước đây, con đã trưởng thành rất nhiều rồi." Dịch Sơ Ngữ cam đoan.
Tưởng Di ậm ừ, nhưng không nói gì.
Dịch Sơ Ngữ ngồi với Tưởng Di một lúc, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
"Em giúp anh một tay."
"Không sao, em trò chuyện cùng ba mẹ đi."

"Hai người làm sẽ nhanh hơn, hơn nữa em cũng không muốn một mình anh vất vả." Dịch Sơ Ngữ nhỏ giọng.
Tiêu Sở Ngôn cười thầm: "Cũng khá tự giác đấy."
Dịch Sơ Ngữ hơi tiến về phía anh, nhưng không có đi, đứng bên cạnh giúp rửa rau.
Hai người bận rộn trong phòng bếp, Tưởng Di và Dịch Quốc Phong ngồi ở phòng khách xem TV, thỉnh thoảng cúi đầu tán gẫu.
Tiêu Sở Ngôn chuẩn bị xong, bắt đầu nấu.
Dịch Sơ Ngữ đóng sầm cánh cửa kính nối phòng bếp và phòng ăn lại để ngăn mùi dầu mỡ tràn ra phòng khách.
Vừa quay người, liền nhìn thấy sếp Tiêu ở bên cạnh, nhíu mày, sắc bén nói: "Sao em không đi ra ngoài? Ở đây sẽ ám mùi khói."
Dịch Sơ Ngữ nhìn anh với đôi mắt ngấn nước, cắn chặt môi, kéo vạt áo, hạ giọng: "Ba mẹ em không ghét anh, nhưng họ biết anh là bạn học cấp ba của em, sợ rằng ảnh hưởng đến những ký ức không tốt trước kia."
Cô khẽ lay áo khoác Tiêu Sở Ngôn, như lấy lòng: "Anh sẽ không buồn lòng đúng không?"
Tiêu Sở Ngôn đặt chiếc thìa trong tay xuống, vẻ mặt bình thản: "Em cho rằng anh không vui sao?"
Dịch Sơ Ngữ bĩu môi lắc đầu.
Tiêu Sở Ngôn đưa tay búng trán cô một cái: "Nếu không phải thì qua ngồi cùng ba mẹ em đi."
Dịch Sơ Ngữ bất đắc dĩ đi tới cửa phòng bếp, cười nói: "Vậy thì vất vả cho đầu bếp Tiêu rồi."
Tiêu Sở Ngôn cười cúi đầu.
Dịch Sơ Ngữ trở lại phòng khách ngồi cùng Tưởng Di.
Trong khi Tiêu Sở Ngôn nấu ăn, Tưởng Di đã trò chuyện với cô về Tiêu Sở Ngôn.
Hầu như tất cả mười tám thế hệ tổ tiên của Tiêu Sở Ngôn đều bị tra hỏi.
Nhưng mà, Dịch Sơ Ngữ làm sao có thể biết nhiều như vậy, đáp án chủ yếu là: "Con không biết".
Tưởng Di và Dịch Quốc Phong liếc mắt nhìn nhau, cùng hỏi: "Đã gặp mẹ cậu ấy chưa?"
Dịch Sơ Ngữ đang chăm chú xem TV, hỏi lại.
"Gì ạ?"
Tưởng Di lặp lại một lần.
"Còn chưa có, mẹ, loại chuyện này không gấp ạ."
Tưởng Di vỗ vai Dịch Sơ Ngữ: "Sao, hai người sống chung với nhau mà con không biết gì về gia đình cậu ta à?"
Dịch Sơ Ngư kiên nhẫn nhắc lại: "Mẹ, ở tiểu khu trước đây đã xảy ra một số vụ trộm, Tiêu Sở Ngôn cảm thấy không an toàn nếu con tiếp tục sống ở đó một mình, vì vậy con đồng ý dọn đến nhà anh ấy."
Sợ Tưởng Di nói bậy trước mặt Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ nói với tiếp: "Trước mặt anh ấy đừng nói chuyện này, anh ấy chỉ là suy nghĩ cho con."
Tưởng Di lắc đầu không nói nên lời.
Dịch Quốc Phong vừa nghe vừa cười: "Sơ Ngữ, con còn chưa gả đi mà đã biện hộ cho người ta rồi à?"
"Ba, con chỉ là giả thích tình huống một chút, ba mẹ đừng gây khó khăn cho anh ấy."
Con gái lấy chồng như nước đổ đi, hai vợ chồng lắc đầu bất lực.
Tiêu Sở Ngôn một mình chuẩn bị bảy tám món ăn.
Trước khi Tưởng Di và Dịch Quốc Phong đến, Tiêu Sở Ngôn đã dò hỏi sở thích của họ.
Không giống Dịch Sơ Ngữ, ba mẹ cô quen với đồ ăn nhạt và ít cay hơn.
Tối nay, một bàn có đầy đủ các món ăn thanh đạm.
Tưởng Di và Dịch Quốc Phong đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy thích Tiêu Sở Ngôn hơn một chút.
Nếu không có sự chuẩn bị thì làm sao anh có thể chuẩn bị một bàn ăn có đầy đủ các món ăn yêu thích của họ như gà luộc, cá hấp...!Tr????????ệ???? ha????? Tì???? ????ga???? tra????g chí????h ﹢ TR????MTR???????????? N﹒v???? ﹢
Dịch Sơ Ngữ gắp một miếng cá cho Tưởng Di, bắt đầu tâng bốc tay nghề của Tiêu Sở Ngôn: "Mẹ, đây là món Tiêu Sở Ngôn đặc biệt làm cho mẹ đấy.


Kỹ năng nấu nướng của anh ấy rất tốt, gần đây con đã lên được hai cân rồi.

"
Tiêu Sở Ngôn nghe bạn gái khen anh trước mặt bố mẹ vợ, không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Sau bữa tối, Dịch Sơ Ngữ thu dọn phòng trống, đưa Tưởng Di và Dịch Quốc Phong đi ngủ.
Dịch Sơ Ngữ để Tưởng Di và Dịch Quốc Phong về phòng sớm nghỉ ngơi.
Tưởng Di vẫn ngồi trong phòng khách giả vờ xem TV.
Dịch Sơ Ngữ chui vào phòng tắm.
Cô con dâu nhỏ đức hạnh họ Tiêu đang lúi húi lấy quần áo sạch từ máy giặt ra.
Dịch Sơ Ngữ cúi người bên cạnh anh, bắt chước anh đưa tay vào máy giặt, nhưng thay vì nắm lấy quần áo, cô lại nắm lấy tay đội trưởng.
Cô tinh nghịch thì thầm: "Em giúp anh phơi quần áo."
Tiêu Sở Ngôn liếc nhìn về phía sau, thấp giọng nói: "Không cần, để anh làm cho, em qua với mẹ em đi."
"Không, em không thích xem phim truyền hình lắm."
"Không phải là em xem, mà là ngồi cùng mẹ em."
Dịch Sơ Ngữ thản nhiên dùng tay gãi gãi lên mu bàn tay Tiêu Sở Ngôn.
Hai người bước ra khỏi phòng tắm, Tiêu Sở Ngôn đẩy cửa kính, đi ra ngoài ban công phơi quần áo.
Dịch Sơ Ngữ cũng theo ra ngoài.
Đặt quần áo lên mắc áo, đưa cho Tiêu Sở Ngôn
"Đây."
Tiêu Sở Ngôn một tay cầm móc áo, một tay ôm vai cô: "Ở đây có gió lớn, em mau vào đi."
Dịch Sơ Ngữ lắc đầu, ý bảo muốn ở lại giúp đỡ.
Tiêu Sở Ngôn đành bất lực, anh nắm lấy mũ áo khoác của cô, cài khuy che đầu nhỏ của Dịch Sơ Ngữ, sợ cô nhiễm lạnh.
Hai người cùng phơi hết quần áo.
Tưởng Di sau đó cũng vào phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.
Tiêu Sở Ngôn và Dịch Sơ Ngữ ở ngoài phòng khách.
Tiêu Sở Ngôn bận rộn đã lâu mới có thể hít một hơi, ngồi trên sô pha đọc bản báo cáo do đồng nghiệp trong nhóm gửi đến.
Dịch Sơ Ngữ đứng sau lưng anh, đưa hai tay xoa xoa vai anh.
Tiêu Sở Ngôn cảm nhận được ý đồ của cô, thở dài: "Lại đây"
"Không, để em xoa vai cho anh.

Anh đã làm việc chăm chỉ cả ngày, đây là phần thưởng."
Tiêu Sở Ngôn nắm lấy tay cô, kéo Dịch Sơ Ngữ ngồi ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Sơ Ngữ, anh không phải không vui."
Dịch Sơ Ngữ lộ ra vẻ ngơ ngác nhìn anh.
Anh nói tiếp: "Cho dù thái độ của bố mẹ em đối với anh như thế nào thì cũng không lay chuyển lòng dạ của anh đối với em đâu.".