Vẫn Còn Rung Động

Chương 32: 32: Kỷ Vật





Tiêu Sở Ngôn rửa sạch một cái chén nhỏ, lấy ấm đun sôi một chút nước, lại rót ra cái chén.
Đặt chén nước bên cạnh đĩa rau xanh, anh dùng ngón tay gõ vào mặt bàn: "Nhúng vào đây trước khi ăn."
Dịch Sơ Ngữ nhìn chén nước, thầm nghĩ, sếp Tiêu không phải chán ghét cô.
Tiêu Sở Ngôn gắp rau xanh, rửa qua nước ấm trước khi ăn, nhận thấy người ngồi đối diện có vẻ không vui, nói: "Lần sau chờ anh về rồi cùng làm bữa tối.

"
"Em chỉ muốn phụ anh một chút việc, không sao, lần sau nhất định sẽ tiến bộ."
Tiêu Sở Ngôn gật đầu đồng ý: "Anh biết"
Đội trưởng vẫn là đội trưởng, lúc an ủi bạn gái cũng vẫn vô cùng kiệm lời.
Dịch Sơ Ngữ bĩu môi gắp cơm.
Không phải đồ ăn cô nấu không thể ăn được, chỉ là so với những gì Tiêu Sở Ngôn nấu thì đúng là chênh lệch một trời một vực.
Không so sánh thì không bị tổn thương, dù sao cô cũng phải học nấu ăn cho tốt, nếu một ngày sếp Tiêu không có nhà, ít nhất cô sẽ không bị chết đói.
Mặc dù mì ăn liền rất tiện nhưng ăn quá nhiều cũng không tốt.
Ăn tối xong, Tiêu Sở Ngôn thu dọn bàn ăn.
Hai người sau đó ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.
Dịch Sơ Ngữ liếc mắt nhìn đội trưởng, lén lút tiến lại gần anh, trên màn hình điện thoại di động của anh là dòng tin mấy ngày trước, có mấy tên thanh niên xông vào nhà cưỡng hiếp, giết chết bà chủ, chưa đầy hai ngày đã bị cảnh sát bắt.

Giải trí của mọi người sau bữa tối là xem mấy chuyện vui vẻ, đội trưởng thì tốt rồi, chăm chú xem nơi nào có án mạng.
Dịch Sơ Ngữ vươn tay chọc vào mặt Tiêu Sở Ngôn.
Tiêu Sở Ngôn lười biếng liếc nhìn cô: "Hả?"
Dịch Sơ Ngữ ghé sát vào người anh, suy nghĩ một chút, thận trọng nói: "Anh có thể kể cho em nghe về quá khứ của chúng ta được không?"

Vừa định vươn tay trái ra ôm lấy cô, tay anh đột nhiên cứng đờ, chỉ nửa giây, Tiêu Sở Ngôn mới bình tĩnh hạ tay ôm lấy vòng eo thon.
Anh đặt điện thoại trên sofa, không nhanh không chậm ôm cô vào lòng.
Qua lời kể của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ biết được hai người bọn họ đã ở bên nhau ba tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, đúng như cô nghĩ, hai người không dành nhiều thời gian yêu đương, ngược lại, giúp đỡ nhau ôn tập cho kỳ thi quan trọng.
Mặc dù nói là giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thực chất, là Tiêu Sở Ngôn giúp cô học Vật lý và Toán học.
Dịch Sơ Ngữ còn nhớ rõ khi phân ban, cô vốn dĩ muốn chọn ban xã hội vì muốn học chuyên ngành văn học, nhưng cuối cùng vì môn Địa lý và Chính trị quá ám ảnh, thêm nữa, cô rất yêu thích Hoá học, nên đã chọn theo ban tự nhiên.
Điều đáng sợ nhất trong ban khoa học là Toán học và Vật lý, hai ngọn núi đè đám học sinh nghẹt thở.
Trong hồi ức chắp vá, đôi khi cô chợt nhớ lại hình ảnh đội trưởng Tiêu ngồi bên cạnh giảng đề cho mình.
Hóa ra đó là hiện thực giữa hai người.
Dịch Sơ Ngữ không tránh khỏi nghĩ đến Mạnh Viên, bạn thân của cô.
Cô nhớ rõ mình và Mạnh Viên có quan hệ tốt như vậy là bởi vì họ có chung sở thích - đọc tiểu thuyết.
Hai nữ sinh cùng có mơ ước trở thành nhà văn, không cần quá nổi tiếng, chỉ muốn tạo ra những tác phẩm được ghi lại bằng cảm xúc chân thật từ trái tim mình.
Nhưng rồi một tai nạn xảy đến với Mạnh Viên, là do mẹ cô kể lại sau này
Mà lúc này, Tiêu Sở Ngôn không dám đề cập đến quá khứ của cô và Mạnh Viên.
Có lẽ là vì anh đang lo lắng.
Dịch Sơ Ngữ nhấc đầu khỏi vai anh, liếc mắt: "Vậy anh có thể nói cho em biết về Mạnh Viên được không?"
Tiêu Sở Ngôn cố định ánh mắt, sau đó chậm rãi cúi đầu nhìn cô: "Anh cũng không biết nhiều về cô ấy."
"Vâng"
Dịch Sơ Ngữ giọng điệu có chút trầm thấp.
Trong chốc lát, phòng khách bị sự im lặng bao trùm.
Dịch Sơ Ngữ hỏi thêm vài câu, nói về giáo viên cấp ba của họ, người đàn ông trung niên mập mạp.
Thời kỳ học sinh luôn có những câu chuyện khôi hài về bạn học hoặc giáo viên, chủ đề cứ thế kéo dài.
Trò chuyện hồi lâu, Dịch Sơ Ngữ đứng dậy đi tắm.

Sau khi cô tắm xong, Tiêu Sở Ngôn vẫn đang ngồi bên ngoài, nhìn thấy cô đi ra mới thu dọn quần áo đi vào phòng tắm.
Dịch Sơ Ngữ đứng trên ban công, để từng cơn gió lạnh thổi vào mặt cho thanh tỉnh.
Quá khứ có quá nhiều tiếc nuối, tất cả những gì cô có thể làm là trân trọng hiện tại.
Cô gái từng nói sẽ trở thành nhà văn viết tiểu thuyết với cô giờ không còn nữa, tất cả những gì cô có thể làm là mang theo ước mơ của cả hai và vững vàng tiến về phía trước.
Sau một đêm dài gió thoảng, Dịch Sơ Ngữ lại mỉm cười, đi vào nhà.
Gần đây không có việc gì làm, Dịch Sơ Ngữ định xem lại vài cuốn tiểu thuyết của chính mình.
Ngồi trong phòng khách co ro trong bóng tối, cầm điện thoại đọc cốt truyện do chính mình viết ra.
Không lâu sau, cửa phòng tắm bật mở.
Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn thân trên để trần, một tay lấy khăn lau tóc, thấy Dịch Sơ Ngữ nhìn mình cũng không đỏ mặt.
Sau vài giây, Dịch Sơ Ngữ lập tức cúi đầu xuống.
Là đội trưởng cảnh sát hình sự, Tiêu Sở Ngôn có dáng người rất cân đối, làn da màu đồng, cơ bụng săn chắc, đường cong rõ ràng, cảm giác rất rắn rỏi.
Dịch Sơ Ngữ giả bộ nhìn điện thoại, nhưng suy nghĩ của cô đã bay từ trên trời xuống đất, nói: "Sao anh không mặc quần áo? Tháng mười một lạnh như vậy, lỡ bị cảm thì sao?"
Càng nói giọng cô càng nhỏ, muốn che giấu ngượng ngừng nhưng lại giấu đầu hở đuôi.
Tiêu Sở Ngôn từ tốn: "Quần áo của anh bị rơi xuống sàn, ướt hết rồi."
Nói xong liền xoay người đi vào phòng ngủ.
Dịch Sơ Ngữ liếc anh, liền nhận ra một vết sẹo trên lưng Tiêu Sở Ngôn.
Vết sẹo rất dài, một nửa lộ ra, một nửa biến mất ở lưng quần.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Sở Ngôn lại xuất hiện trong tầm mắt của Dịch Sơ Ngữ.
Dịch Sơ Ngữ liếc anh một cái, khẽ hỏi: "Vết sẹo trên lưng anh là sao thế?"
"Trước đây anh bất cẩn nên bị bọn côn đồ tấn công." Tiêu Sở Ngôn bình thản, như đang nói ra một chuyện rất bình thường.
Dịch Sơ Ngữ nghe có chút khó chịu.

Tiêu Sở Ngôn chú ý tới vẻ mặt của Dịch Sơ Ngữ, nhẹ giọng nói: "Không sao, vết thương nhỏ thôi."
Dịch Sơ Ngữ càng cảm thấy khó chịu.
Hai người ở trong phòng khách một hồi, Dịch Sơ Ngữ cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Vừa nằm trên giường, cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Dịch Sơ Ngữ nhấc máy.
Phía đối diện là một giọng nữ sôi nổi: "Xin chào, đây là cô Dịch Sơ Ngữ phải không?"
"Là tôi, có thể hỏi cô là ai vậy?"
"Xin chào, tôi gọi từ đài truyền hình.

Chúng tôi muốn dựng tiểu thuyết Ngược chiều nước mắt của cô thành phim.

Nếu rảnh cô có thể thêm Wechat từ số điện thoại di động của tôi, chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể."
Nghe được giọng nói ngọt ngào bên kia, Dịch Sơ Ngữ nhịn không được vui mừng, đơn giản đáp lại.
Cúp điện thoại xong, Dịch Sơ Ngữ đột ngột bật dậy, nhảy ra khỏi giường, mang dép lê, lon ton ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách đã tắt đèn, tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ phòng cô chiếu vào.
Đây là cuốn tiểu thuyết thứ hai của Dịch Sơ Ngữ được dựng lại thành phim, cô không thể không ăn mừng.
Cô nóng lòng muốn chia sẻ tin vui này với Tiêu Sở Ngôn.
Chạy đến cửa phòng ngủ của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ ấn vào tay nắm cửa, cười rạng rỡ, "Tiêu Sở Ngôn!"
Tiêu Sở Ngôn đang ngồi ở đầu giường đang đeo tai nghe, sững sờ nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ xông tới, sắc mặt hơi thay đổi, có chút không tự nhiên tháo tai nghe xuống, nắm chặt đồ vật trong tay.
"Sao vậy em?"
Dịch Sơ Ngữ tò mò, đội trưởng vốn thường không nghe nhạc, vì sao nửa đêm lại một mình đeo tai nghe...
Không giống tác phong của sếp Tiêu.
Lại còn lén lén lút lút
Dịch Sơ Ngữ hạ tay cầm điện thoại xuống, vui sướng trong lòng bị sự hồ nghi che lấp, nghiêng đầu, từng bước đi vào: "Anh đang làm gì?"
"Không có gì." Tiêu Sở Ngôn vẻ mặt lãnh đạm, nhét mấy thứ trong tay xuống dưới gối.

Đội trưởng vốn luôn tràn đầy khí thế, hôm nay uống nhầm thuốc hay sao, lại có biểu hiện chột dạ.
Dịch Sơ Ngữ vội vàng chạy tới, đè Tiêu Sở Ngôn xuống, một tay bám vào người anh, tay kia với tới dưới gối mềm, sờ thấy đồ vật nhỏ hình vuông.
Kết cấu giống như một chiếc điện thoại di động, trên đó vẫn còn sót lại hơi ấm của Tiêu Sở Ngôn.
Dịch Sơ Ngữ đột nhiên rút ra, nhưng nụ cười trên khóe miệng đã biến mất khi nhìn thấy thứ trong tay.
Đây là chiếc MP3 màu đen, có lẽ do sử dụng lâu nên lớp sơn đen trên đó bị bong ra, lộ ra màu kim loại, vết nứt ở các góc hơi lớn, hẳn là đã từng bị hư hỏng, sau đó được sửa lại.
Sự quen thuộc đến với cô, trực giác cho cô biết rằng thứ này là của năm 2011, là năm họ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Dịch Sơ Ngữ cầm thứ trong tay lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sở Ngôn, kinh ngạc nói: "Đây là cái gì?"
Tiêu Sở Ngôn nhận lấy từ tay cô, nhẹ nhàng đưa tay bật công tắc: "Đây là đồ của em."
Quả nhiên
Dịch Sơ Ngữ đứng dậy từ trên người anh, ngồi ở mép giường, cổ họng đau đến lắp bắp: "Anh, nó, vì sao lại ở chỗ của anh?"
"Em đi rất gấp, gần như biến mất khỏi thế giới của anh lúc đó.

Anh đến ký túc xá của em tìm, chỉ còn vật này để lại."
"Đã lâu như vậy, tại sao anh vẫn giữ nó?" Dịch Sơ Ngữ nghẹn ngào.
Tiêu Sở Ngôn khẽ cười.
Đây là biểu cảm hiếm thấy trên gương mặt anh, vừa trẻ con vừa kiên định, đôi mắt nặng trĩu kia nhìn chiếc MP3 trong lòng bàn tay.
"Không chỉ giữ lại, mà còn sửa chữa nhiều lần."
Dịch Sơ Ngữ cảm thấy có chút khó thở.

Tiêu Sở Ngôn từ trước đến nay chưa từng bỏ quên quá khứ, những thứ của quá khứ, anh vẫn luôn bảo quản rất tốt, giống như báu vật.
Chiếc MP3 đang trên tay bị lật nghiêng, để lộ một vết trắng ở bên cạnh.
Dịch Sơ Ngữ chỉ vào dấu trắng ngắn ngủi hỏi: "Đây là cái gì?"
Ngón tay cái của Tiêu Sở Ngôn chạm vào: "Đây là năm đó em lấy bút xoá viết lên ký tự Y"
Dứt lời, anh nhét một bên tai nghe vào tai Dịch Sơ Ngữ, nói: "Nghe lại một bài hát trước kia em từng yêu thích nhé.".