Kì Nhi nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện kia. Rất anh tuấn. Có điều cả người lại tỏa ra hơi thở lãnh đạm khiến người ta không rét mà run. Có lẽ điểm chung duy nhất giữa hắn vàThượng Quan Duệ Dịch chính là khí chất tà mị không thể coi thường kia, giống như sứ giả địa ngục làm cho người ta sợ hãi lại hấp dẫn chết người.
“Tài ăn nói của cô nương thật tốt. Tại hạ họ Lệ, tên chỉ có một chữ Tĩnh.” Ánh mắt Lệ Tĩnh nhìn nàng rất phức tạp, không để ý tới Thượng Quan Duệ Dịch đang trừng trợn.
“Lệ công tử quá khen, chẳng qua là ta gặp được một kẻ ngu ngốc nông cạn mà thôi, không dám nói có tài ăn nói.” Kì Nhi khiêm tốn nói, ngay cả nói chuyện với người khác cũng không quên nói móc Thượng Quan Duệ Dịch vài câu.
“Cô nương quá khiêm nhường. Không biết Lệ mỗ có thể có vinh hạnh được biết danh tính của cô nương hay không?”
Hắn quá mức nhiệt tình làm cho Thượng Quan Duệ Dịch càng thêm không vui mà nhíu đôi mày rậm lại.
“Tiểu đệ họ Vân, tên một chữ Tinh.” Nàng hoàn toàn mặc kệ Thượng Quan Duệ Dịch, Lệ Tĩnh trước mắt này đáng giá để nàng chú ý, nàng có thể kết làm bằng hữu với hắn, tiện đà hãm hại Thượng Quan Duệ Dịch. “Sao Lệ công tử lại nhận ra ta là cô nương?” Nàng tự nhận mình giả thật sự giống nam nhi nha, sao lại để cho hắn nhìn ra?
“Phong thái cử chỉ của cô quả thật rất khí khái, nhưng vẫn không che giấu được khí chất mềm mại của nữ nhi. Ta nghĩ về điểm này, Thượng Quan huynh đã sớm đã nhìn ra!” Lệ Tĩnh nhìn Thượng Quan Duệ Dịch sắc mặt không vui. Hắn không vui, chẳng lẽ là vì nàng?
“Lệ công tử, đề nghị huynh đổi một bằng hữu khác, ở chung với loại người này lâu ngày sẽ trở nên ngu ngốc.” Kì Nhi không thèm để ý Thượng Quan Duệ Dịch có ở bên cạnh hay không, gọn gàng dứt khoát nói với Lệ Tĩnh.
“Cô dám nói ta ngu ngốc?” Thượng Quan Duệ Dịch tức giận đến mức ra sức nắm lấy cổ tay nàng.
“Thừa nhận là được rồi, không cần lớn tiếng như vậy.” Kẻ ngu ngốc chết tiệt, hắn muốn bóp nát cổ tay nàng sao chứ! “Nếu không muốn đánh nhau thì lập tức buông tay, tên bạo lực này.” Nàng lạnh lùng cảnh cáo, mày nhíu chặt, đau muốn chết!
Thấy hình như nàng rất đau, Thượng Quan Duệ Dịch bất giác nới lỏng tay, nhưng vẫn vững vàng nắm lấy nàng.
Lệ Tĩnh bên cạnh còn tưởng rằng nàng rất đau, có chút không đành lòng. “Thượng Quan huynh, huynh làm Vân cô nương đau.” Sao hôm hắn lại khác thường như vậy? Là vì nàng? Hay là vì Kì Nhi trong miệng bọn họ?
“Cô ta không sao.” Thượng Quan Duệ Dịch không chút nghĩ ngợi mà trả lời hắn.
“Ai nói!” Hắn không phải nàng, sao có thể biết nàng có chuyện gì hay không? “Lệ công tử, có thể làm phiền huynh mang kẻ bạo lực nói dối không chớp mắt này đi hay không? Bằng không trên đời này sẽ có thêm một oan hồn.” Nàng nói đùa, không sợ chọc giận Thượng Quan Duệ Dịch chút nào. Nàng muốn hắn tức giận, càng giận càng tốt, tốt nhất là tức chết đi!
“Chuyện này…” Lệ Tĩnh khó xử mà nhìn bạn tốt, trong mắt có vẻ hứng thú không dễ phát hiện ra.
“Ta thật sự rất muốn giết cô!” Thượng Quan Duệ Dịch không e dè mà nói thẳng, đôi mắt lóe lên lửa giận hừng hực.
“Lệ công tử, huynh nghe rồi đó! Hắn nói hắn muốn giết ta!” Chỉ sợ hắn còn chưa kịp tổn thương đến nàng, đầu của hắn đã dời chỗ. Mưu sát hoàng hoàng thân quốc thích phải bị tru di cửu tộc, huống chi nàng lại là Bình Tường công chúa, muội muội được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất.
“Huynh ấy chỉ nói đùa với cô nương thôi, không cần để ý tới.” Lệ Tĩnh thân thiện khác thường mà tán gẫu với nàng, gạt bạn tốt qua một bên, không thèm để ý tới. Kì Nhi cũng mặc kệ Thượng Quan Duệ Dịch cùng bàn tay đang nắm lấy nàng của hắn mà nói chuyện phiếm với Lệ Tĩnh. Hai người giống như bạn cũ, càng nói càng ăn ý.
Thượng Quan Duệ Dịch ở một bên nhìn không vừa mắt. Xem thái độ của nàng đối với hắn và Lệ Tĩnh, cách xa vạn dặm. Ngay cả bọn hộ vệ phía sau cũng giống nhau, nhìn hắn thì trừng trợn, mà nhìn Lệ Tĩnh thì lại bằng ánh mắt lễ phép.
“Này! Các người đừng coi như ta không tồn tại được không?” Hắn không thích bị vắng vẻ, vô cùng không thích.