Trở lại Phi Bộc sơn trang, Kì Nhi lập tức muốn Dương tổng quản triệu tập mọi người, nàng có chuyện quan trọng cần tuyên bố.
Từ giờ trở đi, nàng gọi là Vân Tinh, là tỷ tỷ của Kì Nhi, khi cải nam trang chính là ca ca. Nàng muốn tất cả mọi người nhớ kỹ, nhất là khi có người tìm nàng, trăm ngàn không thể để cho người ta biết nàng chính là Kì Nhi. Đây là vì đề phòng khi Thượng Quan Duệ Dịch tới cửa tìm người phát hiện mọi việc. Với những chuyện mà nàng đã làm với hắn, hắn nhất định sẽ có hành động. Mà nàng cũng còn muốn chỉnh hắn.
“Đã rõ cả chưa?” Kì Nhi hết sức uy nghiêm mà nhìn một đám người hầu trước mắt.
“Rõ rồi, thiếu gia.” Mọi người đều trả lời rất ăn ý.
“Tốt lắm, mọi người có thể đi xuống.” Kì Nhi vẫy tay bảo mọi người lui xuống, chỉ để lại Dung Nhi, Tâm Nhi cùng Dương tổng quản.
“Cô nghĩ ra cách đối phó với Thượng Quan Duệ Dịch rồi sao?” Dung Nhi châm thêm trà cho chủ nhân, khó hiểu hỏi.
“Còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó tính tiếp!” Kì Nhi nhàn nhã hớp một ngụm trà, đột nhiên lại ngẩng đầu hỏi bọn họ: “Các ngươi cho rằng làm cho kẻ háo sắc kia mặc nữ trang, tô son trét phấn, sau đó để cho người ta thưởng thức thì thế nào?” Khẳng định hắn mất hết mặt mũi!
“Tiểu thư, như vậy không tốt! Làm cho một nam nhân mặc thành như vậy, thực mất mặt.” Dương tổng quản không đồng ý lắm. Hắn hoàn toàn không biết Thượng Quan Duệ Dịch đã làm gì quá đáng với nàng, chỉ biết là chủ tử rất muốn chỉnh hắn.
“Như vậy có phải quá dễ dàng cho hắn hay không?” Dung Nhi bật cười, nhưng nàng vẫn muốn biết Kì Nhi còn có thủ đoạn gì ác liệt hơn nữa.
“Đúng vậy, nên đặc biệt một chút, tốt nhất là có thể làm cho hắn mất mặt hơn nữa.” Tâm Nhi cười tủm tỉm đề nghị.
Dương tổng quản ở một bên nghe các nàng nói như vậy thiếu chút nữa té xỉu. Các nàng muốn tiểu thư hành chết người kia sao?
“Vậy…” Kì Nhi lại nghĩ một chút. “Hay là cứ như vậy, đem hắn tô son trét phấn, quăng đến bên đường, nhưng trang phục phải thay đổi một chút.”
Dứt lời, nàng lộ ra nụ cười xảo trá gian ác, đến nỗi Dương tổng quản nổi da gà cả người.
“Đổi thế nào?” Tâm Nhi khó hiểu hỏi. Mặc nữ trang đã rất mất mặt, không phải sao?
Dung Nhi suy nghĩ một chút. “Muốn đem hắn cởi sạch sẽ sao?” Lần trước là như vậy, nhưng nàng sẽ xài lại chiêu đó sao?
Kì Nhi cười ha ha. “Không, nhất định phải cho hắn mặc quần áo, miễn cho tổn thương đến con mắt của người khác.” Nàng rất biết suy nghĩ cho người khác.
“Tiểu thư đừng thừa nước đục thả câu nữa.” Có đáng sợ thế nào thì nói ra đi! Lão già như hắn vẫn còn chịu được kinh hãi.
Kì Nhi cười càng ngọt ngào. “Để cho hắn mặc cái yếm là tốt rồi.” Đủ tuyệt tình chưa!
“Cái yếm không phải của phụ nữ mặc sao?” Dương tổng quản ngây người hỏi.
“Chính là cái yếm mà phụ nữ mặc.” Sau đó lại bôi son trét phấn… Ha ha ha! Thượng Quan Duệ Dịch, không sợ chết thì đến đây đi!
Cả người Dương tổng quản rét lạnh. Hắn vô cùng may mắn vì chọc giận chủ tử không phải là hắn. Nếu bị nàng chỉnh, hắn còn có mặt mũi mà sống tiếp sao?
…………………..
Hội đèn lồng đêm thất tịch ở Giang Tô vô cùng náo nhiệt. Trên đường cái người người chen nhau, từng quảng trường đều có người đang biểu diễn, khu vực gần miếu Quan Âm lại người đông nghìn nghịt, rầm rộ hơn bao giờ hết. Ngay cả trên sông đều có không ít thuyền hoa tô điểm. Cả thành Giang Tô giống như không biết đến ban đêm, hấp dẫn nhiều người dừng chân thưởng thức.
Kì Nhi vẫn mặc nam trang, mà phía sau nàng cũng vẫn có Dung Nhi cùng Tâm Nhi theo chặt, còn thêm hai gã hộ vệ.
Woa! Những lồng đèn này làm thật là tinh xảo, mỗi cái đều rất sinh động. Nhiều quá nàng nhìn không kịp, không cẩn thận bị người ta gạt chân ngã về phía trước, đụng vào lưng một nam tử.
“Thực xin lỗi, ta… Hừ!” Kì Nhi ngẩng đầu, vừa thấy rõ người trước mặt, lập tức quay đầu muốn đi, lại bị hắn kéo lại.
“Ngươi làm cái gì? Mau buông ra!” Nàng hung hăng trừng mắt nhìn bàn tay đang kéo lấy nàng, dùng ánh mắt bắn chết hắn.
“Ra đường không mang mắt theo thì không tốt lắm đâu!” Thượng Quan Duệ Dịch không để ý tới sự cảnh cáo từ phía sau nàng, vẫn cứ nắm lấy cổ tay nàng, còn tà ác dùng lời nàng từng nói đáp lễ.
“Hừ!” Đây là câu trả lời của nàng.
“Đụng vào người ta không xin lỗi đã muốn đi?” Nàng hại hắn thiếu chút nữa chết đuối ở dưới sông, thù này không trả sao được?
Kì Nhi miễn cưỡng liếc hắn. “Các hạ cũng thật là, ra đường mang theo mắt thì lại quên mang theo tai. Không phải vừa rồi ta đã nói xin lỗi sao, kẻ điếc.”
Nàng vừa nói xong, lập tức nghe thấy vài tiếng cười. Ngoại trừ bốn người phía sau ra, còn có tiếng cười của những người chen chúc ở xung quanh.
“Chẳng qua là cho mặt của cô ăn chén canh, cô liền ghi hận đến bây giờ?” Ngoại trừ chuyện đó, hắn nghĩ không ra còn có lúc nào đắc tội với nàng. Vẫn luôn là nàng đắc tội với hắn, không phải sao?
“Ngươi tên Thượng Quan Duệ Dịch?” Kì Nhi cố ý hỏi hắn.
“Tại hạ đúng là Thượng Quan Duệ Dịch.” Hắn chưa từng nói cho nàng biết tên của hắn, nàng lại biết, chắc là Kì Nhi nói cho nàng.
“Kì Nhi đều nói cho ta biết, ngươi nghĩ ta sẽ không ghi hận sao?” Quả thực nàng hận chết hắn! “Không đem ngươi băm thành ngàn mảnh là đã rất nhân từ.”
“Đây là chuyện giữa ta và Kì Nhi, ngươi không có quyền can thiệp.” Thảo nào nàng vẫn dùng sắc mặt này với hắn, chắc là coi hắn như kẻ dâm tà vô sỉ rồi.
“Chuyện của Kì Nhi chính là chuyện của ta.” Nàng hất hàm, hung dữ trừng hắn.
“Thượng Quan huynh, xem ra có người không vừa mắt với huynh, sức hấp dẫn của huynh khi nào thì mất hết rồi?” Một giọng nói không chút biểu cảm vang lên từ phía sau Thượng Quan Duệ Dịch.