Vân Cơ

Chương 10




Hắn hôn nàng điên cuồng, hôn vừa thân thiết vừa thô lỗ, đầu lưỡi không ngừng ở trong miệng nàng thăm dò, như là lo lắng muốn tìm cái gì đó, hơn nữa không ngừng truyền đạt đến nàng tình cảm của mình thông qua việc hấp thu ngọt ngào của nàng.

Bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, trong nhất thời đã quên giãy giụa. Nàng chỉ cảm thấy dường như tay hắn có chứa ma lực, gây nên một sức hấp dẫn mê hồn ở trên người nàng, làm cho máu của nàng chảy ngược, hơi thở không khỏi dồn dập lên, không nhịn được mà bám chặt lấy hắn, miệng hơi mở ra hấp thu sự xâm nhập của hắn, giống như muốn nhận được nhiều không khí hơn từ trong miệng hắn.

Cảm giác được sự thay đổi của nàng, bàn tay của Thượng Quan Duệ Dịch càng thêm bừa bãi, chơi đùa nụ hoa của nàng, một tay lại men theo bụng của nàng, đi xuống phía dưới thăm dò vào bên trong.

Rốt cuộc hắn chịu không được sóng tình cuồng nhiệt, tay hắn kéo áo lụa ướt đẫm của nàng xuống, một mảng da thịt ngọc ngà bên dưới cái yếm đập vào mắt hắn. Tán thưởng mảng da thịt xinh đẹp trước ngực kia, môi hắn theo bản năng dời tới bộ ngực sữa mềm mại của nàng, bị cảm xúc mềm mại mịn màng kia làm cho say mê.

Một luồng dục vọng nóng cháy thiêu rụi lý trí của nàng, dường như chịu không nổi cảm giác mà ngón tay tà ác của hắn mang lại trên người nàng, nàng không khỏi liên tục thở gấp, không thể tự chủ.

“Nàng thật đẹp…” Vừa nói, môi hắn lại in xuống môi nàng, ngón tay tiến vào trong tiết khố, trêu chọc mảnh đất thần bí của nàng.

Lúc này, giống như có một tia chớp hiện lên trong đầu Kì Nhi… Không cần, nàng không nên như vậy! Không cần nghĩ ngợi, nàng ra sức cắn xuống… Thượng Quan Duệ Dịch bèn đẩy nàng ra, trừng mắt nhìn cô gái động lòng người bị hắn đẩy ngã vào trong nước. Khóe môi hắn hơi chảy máu. Kì Nhi uống mấy ngụm nước, còn không kịp phản ứng thì cả người nàng lại bị hắn kéo vào trong lòng.

Tại sao hắn không cho nàng chết đuối luôn đi? Thà chết chứ nàng cũng không muốn bị hắn vũ nhục!

“Khụ… Buông ra… Khụ… Buông…” Nàng liều chết giãy giụa, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Đừng nhúc nhích!” Hắn ôm chặt lấy nàng, nàng cứ giãy giụa như vậy sẽ làm bị thương chính mình .

“Cầu xin ngươi thả ta, xin ngươi…” Chỉ cần hắn thả nàng, nàng có thể tha thứ hắn vô lễ khinh bạc nàng, sẽ không bảo hoàng huynh chém đầu hắn.

“Được, đừng khóc…” Thấy nàng khóc thương tâm khổ sở như vậy, lòng của hắn cũng đau giống như bị người ta ra sức đấm một đấm vậy. Dục vọng dâng trào dần dần cũng bị nước mắt của nàng dập tắt. Hai tay cũng tự động kéo lại vạt áo bị hở ra cho nàng, miễn cho chính mình lại nhịn không được… Thoáng chốc, nàng đã quên khóc, ngây người nhìn hắn. “Ngươi bằng lòng thả ta sao?” Có phải nàng nghe lầm hay không?

“Nói cho ta biết tên của nàng, ta lập tức thả nàng.” Hắn dịu dàng vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của nàng, cố gắng đè nén dục vọng bùng cháy kia xuống.

Từ trước đến nay lòng hắn cũng không vì ai mà chịu đỗ lại. Nhưng cô gái trước mắt lại gợi lên tình cảm dịu dàng ở sâu trong đáy lòng hắn, hắn muốn cùng nàng một chỗ, muốn vĩnh viễn bên cạnh nàng, che chở cho nàng. Vị trí trống rỗng trong tim hắn cũng vì nàng mà được lấp đầy…

“Ta…” Nàng phải nói thế nào đây? Nói thật hay là nói dối thì tốt hơn?

“Kì Nhi?” Hắn đột nhiên mở miệng, thưởng thức miếng ngọc bội trước ngực nàng.

Hả? Sao nàng lại quên ngọc bội trên người nàng chứ? Đó là chính tay phụ vương đeo cho nàng khi nàng mới sinh ra, trên mặt viết bốn chữ “như ý cát tường”, còn có tên của nàng.

“Phải…” Kì Nhi gật mạnh đầu, bây giờ có nói không phải cũng không được .

“Họ gì? Kì Nhi.” Hắn lại hỏi, không tính buông tha nàng ngay như vậy.

“Họ… Vân…” Đó là họ của mẫu hậu nàng.

“Tiểu thư của Phi Bộc sơn trang?”

Hắn hỏi nhiều như vậy để làm gì? “Đúng.” Chỉ cần bây giờ hắn chịu buông tha nàng, muốn nàng nói cái gì cũng không thành vấn đề.

Hắn dịu dàng hôn nàng. “Kì Nhi, ta tên là Thượng Quan Duệ Dịch.” Phu quân tương lai của nàng. Trong lòng hắn nói thêm.

Kì Nhi ngẩn cả người. Thượng Quan Duệ Dịch! Cái tên háo sắc trêu ghẹo nàng kia!

“Tạm biệt, Kì Nhi của ta.” Hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, đi lên trên bờ.

Bọn họ sẽ gặp lại, hơn nữa cũng rất nhanh.

Kì Nhi ngẩn người nhìn hắn rời đi, đột nhiên cảm thấy rét lạnh khác thường.

Nàng không muốn gặp lại hắn, tuyệt đối không muốn!