Quân Thường Tiếu dẫn theo đám đệ tử đã trải qua cuộc huấn luyện yêu nghiệt, tiến thẳng đến thành Lịch Dương.
Hắn muốn đến sớm một chút, mục đích là vì muốn cho đám đệ tử nghỉ ngơi thật tốt, ổn định tinh thần, đối mặt với sự kiện môn phái luận võ.
"Thiên Thiên."
Trên đường đi, Quân Thường Tiếu nói:
"Mấy ngày nay, bổn tọa thấy ngươi vẫn luôn ở trong Linh Pháp trận tu luyện, thực lực của ngươi đã đề cao đến đâu rồi?"
Lục Thiên Thiên thản nhiên nói:
"Cũng không tệ."
Quân Thường Tiếu đã quá quen với sự lạnh lùng của con mắm này, không muốn tự tát mặt mình, cho nên chuyển hướng về phía Tiêu Tội Kỷ vẫn luôn cúi thấp đầu đi sau cùng.
Tên này nhất định đang nghĩ đến bước vào Lịch Dương thành, làm thế nào đối mặt với người dân trong thành, làm thế nào đối mặt với người của Tiêu gia.
"Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn nói:
"Là một nam nhân, ngươi phải dũng cảm đối mặt tất cả."
"Vâng."
Tiêu Tội Kỷ thở dài một hơi, tròng mắt màu đen nhanh chóng kiên định trở lại.
Cứ thuận theo con đường mà đi, mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, bọn họ đi đến trước cửa thành Lịch Dương.
Bất quá, bọn họ còn chưa kịp đi vào thì đã có vô số võ giả đưa tới ánh mắt, khóa chặt mục tiêu là Tiêu Tội Kỷ.
"Tên này chính là phế vật Tiêu gia đó!"
"Hắn còn có mặt mũi đến tham gia môn phái luận võ luôn kìa!"
"Ta còn tưởng rằng đây chỉ là tin đồn, hóa ra lời đồn là có thật nha!"
"Chà chà, một tên không có linh căn, không có tu vi, loại người phế vật này cũng dám vác mặt đến tham gia, chẳng lẽ hắn không sợ bị người ta mèo vờn chuột tới chết sao?"
Tiêu Tội Kỷ nghe được những lời chế nhiễu cùng cười nhạo từ mọi người, hay tay nắm thành quyền, đầu cũng từ từ cúi thấp xuống.
"Tiểu Mạt."
Quân Thường Tiếu mở miệng nói.
Tô Tiểu Mạt nói:
"Có đệ tử!"
Quân Thường Tiếu chỉ vào hai tên võ giả vừa nói từ ‘phế vật’, nói:
"Có người nhục nhã sư đệ ngươi, chúng ta nên làm gì cho phải đạo?"
Tô Tiểu Mạt lập tức hiểu ý, thân hình như một con thỏ bật nhảy đến nửa đường phi lên không trung, tung ra một cước đá tên võ giả bên trái bay nhào mấy mét.
"Xoát!"
Thân thể xoay một vòng, mũi chân chấm đất rồi lại tung ra một cái quét chân trực tiếp vào mặt tên võ giả còn lại
"Vèo vèo! Vù vù!"
Trong cùng một lúc, hai tên võ giả bị đã ngã lăn lộn trên đất.
Xông lên, lấy đà, lại xông lên, thời gian ra tay hơi ngắt quãng, thế mà đồng thời đá ngã hai tên võ giả, có thể nói động tác gọn gàng, không một chút dây dưa dài dòng!
Tô Tiểu Mạt nhàn nhã đáp xuống mặt đất, phủi phủi tay nói:
"Sư đệ cũng là huynh đệ, các ngươi dám nhục nhã hắn, vậy có khác gì đang nhục nhã ta!"
"Không sai."
Quân Thường Tiếu cảm thấy hài lòng, gật đầu nói.
Lý Thanh Dương nhỏ giọng nói:
"Chưởng môn, dù sao nơi này cũng là thành Lịch Dương, đánh nhau có chút không thỏa đáng cho lắm?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Không ở trong thành, đánh nhau như thế cũng không tính là quy phạm nha."
Lý Thanh Dương đáp:
"Chương môn nói cũng có đạo lý."
Mình làm sao không sớm nhận thức điều này nhỉ? Biết thế lúc nãy xông ra tung một cước góp vui rồi.
Hai tên võ giả bị đạp bay, lấy tay che lại dấu chân vẫn còn mới rõ trên mặt, trong hai con mắt lửa giận sôi trào, bất quá có giận thế nào cũng không dám bộc lộ.
Bọn hắn tuy là người nội thành, nhưng không có thế lực che chở, mở miệng lung tung thì phải trả giá đắt.
Quân Thường Tiếu liếc hai tên đó một chút, thản nhiên nói:
"Các ngươi còn dám ở đằng sau nhục nhã đệ tử Thiết Cốt Phái, bổn tọa sẽ cho các ngươi biết vì sao biển xanh lại mặn!"
Hắn phất tay áo, dẫn theo đệ tử vào thành.
Trên đường đi, Tiêu Tội Kỷ đang nắm chặt quyền dần dần thả lỏng ra, nói:
"Chưởng môn, sư huynh, cám ơn."
Tô Tiểu Mạt đi lại gần hắn, đưa tay khoác lên trên vai, nhếch miệng cười nói:
"Chúng ta đều là đồng môn, một câu cám ơn có chút xa lạ quá nha."
Tiêu Tội Kỷ cười một tiếng.
Từ lúc báo danh tham gia môn phái luận võ đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cười, nụ cười nở trên môi hắn thật sự rất rực rỡ.
Người dân thành Lịch Dương có xem thường ta đến đâu đi nữa thì ta vẫn còn có chưởng môn, còn có các sư huynh tỷ muội, bọn họ chưa từng chán ghét ta, điều này đã đủ lắm rồi.
Đi qua cửa thành Lịch Dương, ánh sáng dần dần hiện ra trong tầm mắt, trên người Tiêu Tội Ký chất chứa sự chán đời cùng với sự mù mịt trong tâm đã tan biến không ít.
"Thiếu niên có dáng người không cao kia thi triển thân pháp nhanh thật đấy!"
"Thời điểm hắn xuất thủ, ta không cảm nhận được linh lực phát ra, tốc độ nhanh vậy có chút quá không hợp lẽ thường rồi!"
"Tên kia là đệ tử Thiết Cốt phái thì phải?"
"Theo ta thấy chắc hẳn là đệ tử mạnh nhất của môn phái nha."
"Tên kia có phải là thiên tài đệ nhất thành Thanh Dương không nhỉ?"
"Đúng vậy, thiên tài đệ nhất thành Thanh Dương đã gia nhập Thiết Cốt phái, nếu quả thực là hắn thì chuyện này có chút bé xé ra to rồi."
Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử vào thành, võ giả ngoài cửa thành vẫn còn bàn tán xầm xì, bọn hắn vô tình nhận lầm Tô Tiểu Mạt thành Lý Thanh Dương.
"Thiên tài đệ nhất thành Thanh Dương á?"
Một đám người từ trên đường chính đi đến, trong đó có một thiếu niên mặc trường bào màu xám cười nói:
"Hy vọng gặp trên trận đấu sẽ không làm ta thất vọng!"
Lão giả đi bên cạnh nói:
"Hách Nhi, tiểu tử vừa rồi có thân pháp cao siêu, thực lực không thể xem thường, nếu hai ngươi đối đầu trên môn phái luận võ, nhất định không được khinh địch chủ quan đó."
"Biết rồi, nói mãi."
Thiếu niên có tên là Hách Nhi cảm thấy nghe không lọt tai, lập tức phản ứng.
"Trưởng lão, cái Thiết Cốt phái kia chỉ có một tên Lý Thanh Dương, thế mà cũng dám vác mặt đến tham gia, chuyện này cần phải không biết bao nhiêu dũng khí mới làm được nha."
Một tên thiếu niên châm biếm nói.
Lão giả cũng không có hùa theo, trầm giọng nói:
"Bọn hắn dám tham gia môn phái luận võ, tất nhiên không phải đến làm trò hề, các ngươi nếu có gặp được tên tiểu tử kia, cũng phải thận trọng nghiêm túc.
"Vâng!"
Mấy tên đệ tử trả lời.
Có một chuyện, những người này không hề biết, cái tên tiểu tử không cao mà bọn hắn cần phải nghiêm túc có tên là Tô Tiểu Mạt, mà không phải thiên tài đệ nhất thành Thanh Dương.
Trước lúc sự kiện môn phái luận võ khai mạc, Quân Thường Tiếu trước tiên dẫn năm tên đệ tử tìm một cái quán trọ dừng chân, thế nhưng trên đường đi, bởi vì có Tiêu Tội Kỷ trong đội, cho nên không ít người đưa mắt liếc nhìn.
Phế vật, vết nhơ của dòng chính Tiêu gia, những lời này vẫn luôn từ trên miệng bọn người đàm tiếu thốt ra, có võ giả còn dùng con mắt đầy sự xem thường cùng khinh bỉ để diễn tả.
"Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi không cần để ý ánh mắt bọn hắn, bởi đây chỉ là đám chó hùa theo phong trào, đợi đến lúc thực lực của ngươi bộc lộ ra ngoài ánh sáng, bọn hắn sẽ ngoắc đuôi chạy đến quỳ xuống liếm chân ngay ấy mà!"
Tiêu Tội Kỷ giọng kiên định nói:
"Chưởng môn, đệ tử sẽ dùng thực lực để khiến bọn hắn phải chạy đến quỳ liếm."
"Chưởng môn, sư đệ, hai người nói thế là đang xúc phạm loài chó đấy!"
Tô Tiểu Mạt quang minh chính đại nói.
Quân Thường Tiếu nói:
"Chó có thể trông nhà bắt cướp, mà lại trung thành tuyệt đối, có thể nói là một người bạn thân thiết, đúng là chúng ta không nên xúc phạm nha.”
Đám võ giả đang nghị luận phía sau nghe thế, ánh mắt bọn hắn bắt đầu bốc lên lửa giận.
Tô Tiểu Mạt liếc nhìn bọn hắn một chút, cười nói:
"Chưởng môn, đệ tử thích nhất là tình cảnh có người tức giận mình, thế nhưng không làm gì được mình, loại cảm giác này chẳng khác gì ruồi bu cả."
Quân Thường Tiếu nói:
"Đúng là ăn mảnh mà."
(P/s: Ý của lão tác chắc là sự xấu hổ khi làm việc giấu diếm mà bị phát hiện..)
"Mảnh?"
Tô Tiểu Mạt nghĩ mãi không thông.
Lý Thanh Dương cũng không hiểu, nhưng lời nói mà chưởng môn phát ra, chắc chắn từ ‘mảnh’ không phải là thứ gì tốt đẹp.
Quân Thường Tiếu cùng Tô Tiểu Mạt kẻ xướng người hoạ, khiến cho đám võ giả vẫn luôn miệng nói Tiêu Tội Kỷ là phê vật này phế vật nọ tức đến muốn banh tim nổ phổi, cả đám đều tư tưởng lớn gặp nhau tự hỏi vì cái gì lại có quy định nghiêm cấm đánh nhau trong thành.
May cho bọn hắn là trong thành có quy định này, chứ dựa theo tính tình của Quân chưởng môn, đã sớm đánh đến gà bay chó chạy rồi.
Rất nhanh, một đoàn người đứng trước một cái quán trọ, vừa mới chuẩn bị đi vào, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh “ố ồ”, một gã thiếu niên mặc quần áo xa hoa cùng với một đám người hầu đi đến.
"Bối Tiên!"
Ánh mắt Tiêu Tội Kỷ khó chịu không nói nên lời.
"Bối Tiên?" (P/s: Nghĩa là bại danh)
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng nói:
"Gọi lên không phải có chút thô bỉ nha, tên gọi so với Ngải Tấu (Ăn đòn) của Ngải gia còn có tính bạo tạc hơn."
Thiếu niên có tên Bối Tiên mặc quần áo xa hoa hiên ngang đi đến, nói:
"Ố ồ, đây không phải thiên tài ngàn năm có một của quận Thanh Dương đó sao? Mới vài năm không thấy, ngươi vậy mà ‘danh tiếng’ vang xa lắm luôn đấy."
Lý Thanh Dương mặc kệ hắn, nói:
"Chưởng môn, chúng ta vào thôi."
Bối Tiên nói:
"Ố ồ, đều là người quen cũ với nhau, không nói một hai câu đã đi là sao?"
Tô Tiểu Mạt gãi gãi đầu, nói:
"Chưởng môn, tên này cứ luôn kêu ‘ố ồ’, thần kinh của hắn có phải bị bại liệt rồi không?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Cũng có thể là vậy."
Hắn nói xong, xoay người dẫn năm tên đệ tử đi vào trong quán trọ, Bối Tiên đứng bên ngoài lại ‘ố ồ’ nói:
"Tiêu đại thiên tài, bổn công tử cũng tham gia môn phái luận võ, nếu trên trận có gặp mặt, nhất định phải giao thủ một trận thất tốt đó nha."
Quân Thường Tiếu hỏi thăm, nói:
"Tên kia là ai?"
Tiêu Tội Kỷ nói:
"Dòng chính Bối gia trong thành, năm năm trước đi trêu hoa ghẹo nguyệt một cô gái, kết quả hắn bị người ta đánh cho một trận nhớ đời."
Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái, nói:
"Bổn tọa nghe hắn cứ phun mấy từ như đánh rắm, cảm thấy có chút khó chịu, nếu như có ai trên môn phái luận võ gặp hắn, chơi chết hắn cho bổn tọa, chơi đến cha mẹ hắn cũng nhìn không ra!"
"Vâng!"