Đến trước khe suối nước chảy rì rào, Lý Thanh Dương nhúng ướt tay áo để lau đi vết máu trên thanh Hàn Phong kiếm.
Lý Thanh Dương vô cùng hài lòng khi lần đầu tiên sử dụng thanh bảo kiếm chưởng môn ban tặng. Hắn trầm giọng nói:
“Nếu như trước đây ta có được thanh bảo kiếm lợi hại như thế này thì đâu đến nổi bị húng thủ đánh cho thừa chết thiếu sống.”
Tô Tiểu Mạt ngồi trên phiến đá, hắn dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn nhị sư huynh đang cần thanh Hàn Phong kiếm trong tay, nói:
“Ta nhất định phải biểu hiện thật tốt để chương môn ban thưởng cho một thanh bảo kiếm có sức mạnh giống như của nhị sư huynh.”
Lục Thiên Thiên dựa người vào cây, ánh mắt nhìn xa xăm dường như đang thưởng thức phong cảnh núi rừng. Ngẫu nhiên nàng ta liếc nhìn sang Quân Thường Tiếu, trong mắt nàng hiện lên bộ mặt chau mày ủ rũ của Quân Thưởng Tiếu, tò mò hỏi:
“Người không có vấn đề gì chứ?”
Hắn chẳng bị sao cả, chỉ là đang gặp một vấn đề cực kỳ khó chịu, làm cách nào để rút năng lượng trong tinh hạch thành đạn đây?
Trong không gian giới chỉ, Quân Thường Tiếu tưởng tượng một tay cần súng, một tay cầm tinh hạch màu đỏ sẫm, hắn đã thử rất nhiều cách, kết quả vẫn là không có gì thay đổi.
Quân Thường Tiếu bất lực nói:
“Không cho ta một cuốn sách hướng dẫn sử dụng, vậy đố ông nội ngươi biết làm sao chuyển hóa viên đạn đấy?”
Hệ thống nói:
“Chủ nhân có thể dùng ý nghĩ để dẫn dắt năng lượng trong tinh hạch, sau đó kéo nguồn năng lượng ấy lắp đặt vào rãnh ở đáy súng.”
“Rãnh ở đáy súng?”
Quân Thường Tiếu xoay cổ tay một cái phát hiện ra ở dưới đáy súng có một cái rãnh nhỏ. Hắn lập tức ngồi xuống, thử dùng ý nghĩ dẫn dắt năng lượng, thao tác cực kỳ dễ như ăn bánh, lập tức hắn cảm nhận được nguồn linh khí nóng bừng ở bên trong.
Bên trong tinh hạch của hung thú có một nguồn linh lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại có sát khí hòa ở trong đó, vì thế phải trải qua bước tinh luyện mới có thể sử dụng.
Quân Thường Tiếu bao bọc luồng linh khí nóng bừng này rồi từ từ rút ra, linh khí như dòng nước nhỏ màu đỏ bay ra, sau đó rót vào cái rãnh ở đáy súng.
“Đinh”
Trong giây lát, ở cán súng hình thành lên những luồng ánh sáng có hình dáng giống như viên đạn. Quân Thường Tiếu suy đoán những luồng ánh sáng này chính là đạn.
“Đinh”
“Đinh”
Linh khí không ngừng chảy vào trong rãnh súng, đạn ở cán súng dần dần hiện ra, đồng thời bảy viên đạn xếp thành một hàng chỉnh tề.
Đúng lúc này, linh khí không thể nào rót vào rãnh súng được nữa, đây là việc chứng minh rãnh súng đã đạt giới hạn và năng lượng trong tinh hạch bị rút đi chỉ còn một nửa.
“Bảy viên đạn, không đủ xài nha.”
Quân Thường Tiếu thu hồi ý nghĩ lại, lẩm bẩm nói:
“Nếu có cách làm tăng dung lượng đạn thì hay rồi.”
“Soạt.”
Quân Thường Thiếu dùng ý nghĩ, lấy thanh Desert Eagle ra, hai tay hắn cần súng, ngắm về phía phiến đá, nói:
“Đứng im, ta là cảnh sát đây.”
“Thật nhạt nhẽo.”
Lục Thiên Thiên nhàn nhạt đáp.
Tô Tiểu Mạt đi đến gần, hai mắt hắn dán vào họng súng, há miệng nói:
“Chưởng môn, đây là đồ chơi gì vậy?”
“Đồ chơi này gọi là súng.”
Quân Thường Tiếu vội vàng hạ súng xuống, hắn sợ bản thân lỡ tay làm một phát thì đệ tử mình ngắm gà khỏa thân mất.
Tô Tiểu Mạt ngơ mặt hỏi:
“Đây là súng sao?”
Theo sự hiểu biết của hắn thì súng là loại vũ khí có cán súng và đầu súng!
Quân Thường Tiếu nói:
“Chính xác mà nói đây là ám khí, có thể bắn ra phi tiêu khiến người khác khó lòng đề phòng.”
Sau nghe khi nghe giải Quân Thường Tiếu giải thích, Tô Tiểu Muội liền hiểu. Hắn cười nói:
“Chưởng môn có thể bắn thử một phát để đệ tử mở rộng tầm mắt được không?”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Bên trong đồ chơi này chứa số lượng ám khí không nhiều, chỉ nên sử dụng trong tình huống nguy hiểm, không phải muốn bắn là bắn.”
“Hóa ra là vậy!”
Tô Tiểu Muội gãi đầu, rời đi.
Lý Thanh Dương nói:
“Chưởng môn, cảnh sát là cái quỷ gì vậy?”
Quân Thường Tiếu trả lời qua loa cho có, nói:
“Bổn tọa chỉ thuận miệng nói thôi, đừng để ý tiểu tiết làm gì.”
Hắn nói xong, ngẩng đầu lên nhìn thời tiết, nói tiếp:
“Đi thôi! Chúng ta trở lại môn phái.”
Quân Thường Tiếu nhét khẩu súng vào bên eo, dáng đi vô cùng uy phong, hiện tại hắn đã có súng ở bên người, cảm giác dường như mình vô địch không có đối thủ.
“Gầm..!”
Đột nhiên, một tiếng rống to của hung thú từ trong hang soi vang lên.
Lý Thanh Dương chau mày nói:
“Chưởng môn, là tiếng rống của hung thú, nơi này chẳng lẽ không chỉ có một con Địa Viêm Lang tác oai tác oái.”
“Nó đến kìa.”
Lục Thiên Thiên đặt tay lên thanh bảo kiếm, trong ánh mắt đầy sự lạnh lẽo nói.
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt bắt đầu đề cao cảnh giác.
Không lâu sau, một cái bóng đỏ rực lao ra từ bụi cỏ cách bốn người bọn họ vài chục mét.
Hung thú này có hình dạng rất giống con Địa Viêm Lang trước đó, bất quá thân thể nó so với con trước to hơn rất nhiều, cao khoảng chừng hai mét, những đóm lửa dưới chân nó càng cháy mãnh liệt hơn hẳn.
Lý Thanh Dương nghiêm nghị nói:
“Đây là một con Địa Viêm Lang Vương.”
Lục Thiên Thiên nhíu mày nói:
“Hung thú hạ cấp thất phẩm.”
Trên Tinh Vẫn đại lục, hung thú cũng được phân chia cấp bậc rõ ràng gồm: hung thú hạ cấp, hung thú trung cấp, hung thú thượng cấp tương ứng với các cấp bậc trong võ đạo là võ đồ, võ sư và võ tông.
Hung thú còn có sự tồn tại cao hơn chính là linh thú. Linh thú cũng được phân chia thành ba cấp độ hạ, trung, thượng cấp tương ứng với võ vương, võ hoàng và võ thánh. Còn những con hung thú có sức mạnh ngang với một võ đế thì được gọi là thánh thú.
Mỗi cấp bậc hung thú đều có nhất phẩm đến cửu phẩm.
Con hung thú lúc nãy ba người Lục Thiên Thiên giết là Địa Viêm Lang hạ cấp nhị phẩm, lần này là một con Địa Viêm Lang Vương có thực lực hạ cấp thất phẩm, sức mạnh của nó ngang với Võ đồ thất phẩm.
Hạ cấp nhị phẩm và hạ cấp thất phẩm cách biệt nhau tới tận ngũ phẩm chứ không đùa.
“Phiền phức to rồi.”
Lý Thanh Dương nhăn mày, rút kiếm nói:
“Mọi người nhanh chóng rút lui, ta ở lại giữ chân nó.”
“Đi cái rắm chó ấy.”
Quân Thường Tiếu đưa tay lên mặt, bước lên phía trước vài bước rồi quay đầu đối mặt với đệ tử nói:
“Ngươi phải nhớ kỹ, tôn chỉ thứ nhất của phái Thiết Cốt là ‘không màng sống chết, cứng rắn mà làm’.”
Lý Thanh Dương cảm thấy hoang mang.
Tô Tiểu Mạt giật giật khóe miệng, nói:
“Chưởng môn, tôn chỉ đầu tiên của phái Thiết Cốt ta không phải là ‘Đệ tử Thiết Cốt phái, hành động vì Thiết Cốt phái’ sao?”
“Ta vừa mới thay đổi.”
Quân Thưởng Tiếu nói.
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt thiếu chút nữa thì ngã ngửa ra, tôn chỉ của môn phái nói đổi là đổi, như vậy có phải quá mất tôn nghiêm không.
“Lui xuống đi, hôm nay bổn tọa sẽ bắn chết con hung thú này.”
Quân Thường Tiếu vừa nói vừa rút khẩu súng từ bên eo ra. Đúng lúc đó, hắn phát hiện các đệ tử đã sớm lui ra xa.
Tô Tiểu Muội đứng ở phía xa hô vọng lại:
“Chưởng môn cố lên, chúng ta tin người có thể làm được...”
Hắn cảm giác câu này có chút quen tai.
Quân Thường Tiếu lắc đầu, hiên ngang đưa miệng súng ngắm về phía Địa Viêm Lang Vương, kiêu ngạo nói:
“Quái vật, ngươi có để lại di chúc hay lời trăn trối gì đi là vừa.”
“Gầm”
Địa Viêm Lang Vương tức giận rống lên một tiếng, trong nháy mắt trên bộ lông bộc phát ra ngọn lửa, lao thẳng về phía trước.
“Ngại mình sống lâu chứ gì?”
Quân Thường Tiếu đặt ngón trỏ lên cò súng, sau một tiếng súng nổ “Bằng”, kết quả không có gì xảy ra cả.
Cái khỉ gì đang xảy ra vậy?
Quân Thường Tiếu vội vàng bóp cò lần nữa, kết quả vẫn chỉ nghe tiếng “Bằng! Bằng!”, thế nhưng không thấy đạn phóng ra.
“Gầm.”
Địa Viêm Lang Vương một đường lao đến, móng vuốt trên hai chân trước của nó vô cùng sắc bén, dưới chân lại cháy lên ngọn lửa rừng rực.
Khuôn mặt đầy kiêu ngạo của Quân Thường Tiếu lập tức tan biến, vội vàng lăn một vòng trốn vào phiến đã bên cạnh, trong lòng gấp gáp, nói:
“Con em nó cái đồ chơi này rốt cuộc là hàng thật hay giả vậy?”
Hệ thống nói:
“Chủ nhân quên gạt cần lên đạn kìa...”
“Ối mẹ nó, ta quên mất.”
Quân Thường Tiếu vội vàng lăn thêm vài vòng ra phía sau để tạo khoảng cách an toàn với Địa Viêm Lang Vương, một lần đưa họng súng hướng về phía hung thú.
“Quái vật, về chầu ông bà đi.”
Quân Thường Tiếu tạo dáng trong tư thế cầu hồn, một lần nữa bóp cò, một âm thanh ‘Pạch!’ rất nhỏ vang lên, kết quả vẫn không có viên đạn nào bắn ra.
Lại cái khỉ gì nữa đây.
“Chưởng môn đang chơi mèo vờn chuột hả, vì cái gì không xuất ám khí?”
“Nếu như ta đoán không sai thì chưởng môn đang luyện tập khả năng phản ứng tình huống nha.”
“Vãi đạn, chưởng môn thế mà ở trước hung thú hạ cấp thất phẩm luyện tập khả năng phản ứng. Chưởng môn thật là lợi hại quá đi mất!”
Khuôn mặt Tô Tiểu Mạt đầy sự sùng bái.
“Gầm”
Địa Viêm Lang Vương quay người lại, phun ra một đoàn lửa, uy lực so với Địa Viêm Lang mạnh hơn hẳn!
Thế nhưng chung quy khuyết điểm vẫn là chậm.
Quân Thường Tiếu lại lăn thêm vài vòng miễn cưỡng trách được đoàn lửa, bực bội nói:
“Hệ thống, đây là có chuyện gì nữa?”
“Chủ nhân quên mở chốt bảo vệ...”
Con mẹ nó!
Quân Thường Tiếu không nhịn được chửi tục. Hắn nhìn súng một lượt thì thấy có một miếng ngăn nhỏ trên súng, vội vàng giật nó ra.
“Gầm”
Địa Viêm Lang Vương lại một lần nữa lao đến, lần này tốc độ của nó vô cùng nhanh. Lửa trên nanh vuốt lại càng bộc phát cháy mạnh, nhìn vào có thể thấy nó quyết tâm một đòn này xé rách đối thủ của mình.
“Chưởng môn cẩn thận!”
Khuôn mặt Tô Tiểu Mạt biến sắc hét lên.
“Roẹt! Roẹt!”
Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương đồng thời rút kiếm xông tới, thời điểm hai người vừa cất bước thì nghe thấy một âm thanh ‘Bằng!’ vang lên. Màng nhĩ bị chấn động tê liệt, cả người cứng đơ như bức tượng.