Sau khi nhân số đạt đến đúng 1000 người, nhiệm vụ môn phái tái khởi động, lập tức xuất hiện trên bảng nhiệm vụ công bố ra ngoài.
Cái này có ba cái lợi ích.
Thứ nhất, nhân số đạt chuẩn, có thể thăng cấp đẳng cấp môn phái.
Thứ hai, đệ tử làm nhiệm vụ đạt được điểm thành tựu, có thể thăng cấp kiến thiết môn phái.
Thứ ba, hoàn thành nhiệm vụ môn phái, còn có thể đạt được điểm cống hiến, một khi đạt được 1000 điểm thành tựu, tương đương với việc đạt được 1000 điểm cống hiến!
Thời giây này, Quân Chưởng môn lập tức cảm thấy chính mình lại trở nên giàu có, lại có thể vô ưu vô lo, bình chân như vại.
Lần thứ ba xuất hiện nhiệm vụ môn phái, nhiệm vụ một sao tương đối ít thấy, hai ba sao là nhiều nhất, thậm chí còn xuất hiện nhiệm vụ bốn sao!
Các đệ tử nhập môn sớm thực lực khá là mạnh, nhận nhiệm vụ đều sẽ ngầm chọn nhiệm vụ hai ba sao.
Về phần nhiệm vụ một sao thì sẽ nhường lại cho các sư đệ mới nhập môn đi làm.
Quân Chưởng môn cảm thấy rất vui mừng.
Hắn muốn xây dựng một môn phái cường đại, cũng muốn xây dựng một môn phái có tình thương, giữa đệ tử với nhau cần phải giúp đỡ lẫn nhau, mà không phải vì tham vọng cá nhân, cả ngày lục đục nội bộ.
Nhiệm vụ bốn sao độ khó có chút khó khăn, đa số là giết những hung thú đẳng cấp cao, hoặc là cần có phải nhân thủ đầy đủ, hoặc là chỉ có đệ tử nội môn có thể làm.
“Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương nói: “Phòng huấn luyện lại không đủ dùng rồi.”
Các đệ tử mới nhập môn có hơn 400 người, bọn họ muốn trở nên mạnh hơn, sử dụng đan dược, tu luyện công pháp ắt không thể thiếu, cải tạo cơ bắp cũng không được thiếu.
“ Đinh! Chủ nhân tiêu hao 400 điểm cống hiến, nhận được phòng cải tạo cơ bắp x 20, vật phẩm đã vận chuyển đến trong không gian giới chỉ.”
“ Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 102/1000.”
Quân Thường Tiếu trực tiếp mua 20 cái, sắp xếp bên trong phòng huấn luyện, tính sơ qua, số lượng phòng cải tạo cũng tăng lên tới 40 cái.
Lượng lớn phòng cải tạo này vẫn khó cung ứng cho vài trăm người, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao điểm cống hiến cũng có hạn, chỉ có thể để bọn họ phân nhóm, phân giờ để đi cải tạo thân thể.
...
Các đệ tử mới nhập môn khẳng định nhận phúc lợi không hề ít.
Sơ phẩm Liệu Thương Đan, Tố Thể Đan bắt buộc là mỗi người một phần, Khai Mạch Đan và Khí Toàn Đan cũng sẽ căn cứ đẳng cấp theo lượng mà phát.
Về mặt võ học, Quân Thường Tiếu không phát cho từng người một, mà là chọn một căn phòng ở ngoại viện, đặt tên là Công Pháp Các, sau đó bày toàn bộ võ học mua ở khu mua sắm trong đó.
Đệ tử muốn học cái gì, vậy tự mình đi chọn.
Dưới các tình huống bình thường, bất kể là môn phái, gia tộc hay học viện, đa phần nhân vật chính muốn bắt đầu hành trình nghịch thiên, đều cất bước từ việc lựa chọn võ học bên trong Công Pháp Các.
Tại Thiết Cốt Phái, không cần tranh đoạt tư cách tiến vào, cũng không có các loại trưởng lão gác cửa buông lời trào phúng.
Thích thì vào, muốn học thì học.
“Thật quá thần kì rồi!”
Sau khi sử dụng Tố Thể Đan, Tống Huyền Chu cảm nhận được thân thể và lực lượng có sự tăng lên một trình độ khác biệt, cả người kích động đến nỗi hai tay đều run rẩy.
Than là một tên thiên tài, tự nhiên sẽ hiểu rõ sự biến chất của thân thể, về sau sẽ có sự ảnh hưởng đối với cảnh giới võ đạo càng sâu hơn!
Sau khi hắn tu luyện các công pháp võ học như Dịch Cân Kinh, Bạo Liệt Quyền…, sự kinh ngạc càng mạnh mẽ hơn.
Một giây đó.
Tống Huyền Chu hiểu rằng, sự quật khởi của Thiết Cốt Phái tuyệt không phải là ngẫu nhiên!
Chính vì gia nhập môn phái, có một vài việc cũng không cần thiết phải giấu giếm, cho nên Lý Thanh Dương đem sự việc của Liệu Thương Đan nói cho hắn.
Biết được bản thân sử dụng đan dược của Ngải gia có nguồn gốc là tự tay chưởng môn luyện chế, Tống Huyền Chu bước vào bên trong đại điện, thực hiện quỳ bái hướng về phía Quân Thường Tiếu.
Bại liệt nằm trên giường, tuyệt vọng tột cùng.
Hiện nay có thể một lần nữa đứng lên, tiếp tục truy cầu võ đạo, đây tuyệt đối có thể so sánh với công phụ mẫu tái sinh!
Quỳ bái, là chuyện đương nhiên.
Quân Thường Tiếu phất tay, ngăn cản đệ tử hành lễ, nói:
“Muốn báo đáp bổn tọa, ngươi cần cố gắng trở nên mạnh hơn nữa, làm rạng rỡ danh tiếng môn phái đi.”
Ánh mắt Tống Huyền Chu nháy lên kiên định nói:
“Đệ tử Tống Huyền Chu, nguyện xông pha khói lửa vì Thiết Cốt Phái.”
Không chỉ có một mình vị thiên tài đệ nhất thành Tống Dương này rung động.
Những đệ tử vừa mới gia nhập Thiết Cốt Phái, sau khi đạt được các loại tài nguyên võ đạo, từng người cũng là bị rung động sâu sắc.
Bọn họ vô cùng hối hận, hối hận không thể gia nhập Thiết Cốt Phái sớm hơn một chút, uổng phí thời gian sống.
Đương nhiên.
Giai đoạn mới gia nhập môn phái, khẳng định không thiếu việc bị các sư huynh đặc biệt chiếu cố, nhất là niềm vui của sư huynh Lý Phi – bóng đá.
Nhưng mà, đau nhức vẫn cảm thấy vui vẻ!
Chỉ cần có thể nhanh chóng mạnh lên ở môn phái, cho dù là mỗi ngày bị ăn banh vào mặt cũng không thành vấn đề.
………..
Tế Vũ Đường và Dược Đường đồng thời thiếu tay thiếu chân, Quân Chưởng môn chọn không ít đệ tử mới gia nhập, chia ra cho hai đường, tạo nên sự bổ sung máu mới.
Các đệ tử tiếp tục nhận nhiệm vụ từ Nhiệm Vụ các, hoặc là làm một mình, hoặc là tổ chức đội nhóm đi làm.
Một đoạn thời gian tiếp sau đó, bên tai Quân Thường Tiếu thường vang lên âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ, điểm thành tựu và điểm cống hiến lại không ngừng tăng lên.
Muốn thăng cấp kiến thiết cấp 4 bắt buộc phải đạt được 1000 điểm thành tựu.
Muốn tăng lên đẳng cấp môn phái, bộ phận đệ tử mới nhập môn phải đột phá đến Khai Mạch mười hai đoạn.
Cả hai việc này đều cần một khoảng thời gian nhất định.
Không gấp, không gấp.
Một hai tháng có lẽ là sẽ giải quyết xong.
Quân Thường Tiếu tạm thời đem sự vụ môn phái giao cho Lê Lạc Thu, không màng đến chuyện bên ngoài, bắt đầu bế quan tu luyện.
Thời gian ước hẹn một năm với Thánh Tuyền Tông còn bảy tám tháng, hắn nhất định phải nắm bắt đề cao thực lực, tốt nhất là có thể đột phá đến Võ Sư đỉnh phong hoặc Võ Tông!
Chỉ là bi kịch ập tới.
Sau một tháng, cảnh giới mới lê lết từ Võ Sư lục phẩm bước vào Võ Sư thất phẩm.
Vì cái gì lại dùng bi kịch để hình dung?
Vì sao lại dùng hai chữ ‘bi kịch’ này?
Bởi vì toàn bộ quá trình hắn đều sử dụng Tụ Khí Đan gấp 10 lần!
“Không phải chứ.”
Quân Thường Tiếu phát điên nói:
“Một tháng tu luyện bằng với người khác tu luyện mười tháng, lại chỉ có thể tăng lên một phẩm bậc!”
Hệ thống nói: “Rất là bình thường.”
Bình thường á?
Quân Thường Tiếu cạn lời.
Sau khi từ Võ đồ bước vào Võ sư, hắn cảm thấy việc tăng cấp là một chuyện khá là nhẹ nhàng.
Lần này đến lượt hệ thống cạn lời rồi, nói:
“Chủ nhân cảm thấy nhẹ nhàng, đó là bởi vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ sử thi liền nhảy mấy cấp bậc, trên thực tế cấp độ Võ Sư Cảnh, đặc biệt là từ ngũ phẩm trở về sau, cho dù là Võ giả ưu tú muốn tăng một cấp cũng cần một đến hai năm.”
“Ta có gấp 10 Tụ Khí Đan còn gì.”
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống nói:
“Đẳng cấp càng cao, thiên địa thuộc tính cần tính theo chất lượng, hiệu quả của Tụ Khí Đan gấp 10 lần sẽ càng thêm nhỏ bé, cần phải sử dụng thời gian dài để tích lũy lắng đọng.”
“Hiểu rồi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Ý của ngươi là, cảnh giới càng cao thì càng cần Tụ Khí Đan gấp nhiều lần hơn nữa.”
Hệ thống: “...”
Con em nó ý của ta là, con đường võ giả đi cần phải theo trình tự từng bước phát triển, cần có sự lĩnh ngộ sâu sắc đối với thiên địa thuộc tính, và dùng thời gian dần dần tích lũy.
Ngươi đi đường tắt dùng số lượng lớn Tụ Khí Đan bồi đắp, chuyện này…… cũng không phải là không được.
“Đi xem thử bọn người lão Ngụy trồng dược liệu đến đâu rồi.”
Đoạn thời gian này, vườn thuốc dưới sự chăm sóc của Dược Đường, từ hơn mười mẫu đã mở rộng đến năm mươi mẫu.”
Bên trong trồng vô số các loại dược liệu, tỏa ra linh lực hội tụ bên trên không trung, tạo cho người ta một cảm giác mây mù lượn lờ.
Trong đình nhỏ.
Lão Ngụy đưa tới mấy cái không gian giới chỉ, nói:
“Đây là lô dược liệu chất lượng cao thứ ba.”
Dược liệu đã sớm trưởng thành ở nửa tháng trước, bởi vì Quân Thường Tiếu chuyên tâm tu luyện, lão cũng không có làm phiền, cho nên tạm thời cất lại.
“Lão Ngụy.”
Quân Thường Tiếu nhận không gian giới chỉ, hớp một ngụm trà rồi nói:
“Lúc trước trồng hai mươi vạn hạt giống, chắc hẳn là cũng sắp trưởng thành rồi nhỉ?”
Ngụy lão nói:
“Dược liệu xung quanh môn phái là lần đầu tiên trồng trọt, chịu sự hạn chế của môi trường, e rằng phải cần tới một tháng mới có thể trưởng thành.”
“Không vội, từ từ mà làm.”
Quân Thường Tiếu nói.
“Hửm?”
Liễu Uyển Thi dẫn Diêu Mộng Oánh đi tới, cười hì hì nói:
“Chưởng môn tại sao lại cũng ở đây nha.”
Quân Thường Tiếu trêu ghẹo nói:
“Bổn tọa vì cái gì lại không thể ở đây chứ?”
Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn sang phía tiểu nữ hài kia.
Một tháng nay, Diêu Mộng Oánh cũng đã thoát khỏi cảm xúc bi thương, cũng hòa nhập vào sinh hoạt của Thiết Cốt Phái.
Bởi vì tuổi tác còn quá nhỏ, chưa thể bắt đầu tiếp xúc võ đạo, cả ngày đi theo sau lưng Liễu Uyển Thi, giống như một cái đuôi nhỏ.
Đệ tử Thiết Cốt Phái biết thân thế Diêu Mộng Oánh đáng thương, vì vậy vô cùng chăm sóc, có thể nói trong môn phái ngàn vạn sủng ái chỉ tập trung ở một người.
Đặc biệt là Tô Tiểu Mạt và Lý Phi, cả ngày nghĩ cách chọc cho tiểu sư muội cười.
Nói đến cũng lạ.
Đối diện với một đám sư huynh sư tỷ, Diêu Mộng Oánh đều sẽ biểu hiện rất cởi mở, chỉ đối diện độc nhất với Chưởng môn là dè chừng câu nệ.
Còn không phải sao, bây giờ nàng lại trốn sau lưng Liễu Uyển Thi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một lần nữa hiện lên vẻ khiếp sợ.
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu, thầm nói:
“Ta rất đáng sợ sao?”