Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 249: Bỏ chân ra, cho ngươi một cái chết thể diện!




Rầm.

Tiêu Tội Kỷ đụng mạnh vào phiến đá, máu tươi bắn ra.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã chịu hơn hai mươi quyền đấm của tên cường giả Võ Tông kia, sức mạnh của mỗi quyền ít nhất đều không dưới mười vạn.

Nhưng, hắn vẫn loạng choạng đứng mà không ngã xuống.

Đây là đệ tử Thiết Cốt Phái, cho dù chịu đựng tấn công bạo liệt, cho dù thương thế đã rất nặng, cũng phải biểu hiện xương cốt cứng rắn.

“Liêu tông chủ chính là Võ Tông cảnh hàng thật giá thật, thế mà tên kia vẫn còn đứng được, thân thể của tên này cũng quá trâu rồi.”

“Khó trách có thể giành chức quán quân môn phái luận võ.”

“Đáng tiếc, thân thể có mạnh đến đâu, cũng không đỡ được sức mạnh cường hãn!”

Võ giả các môn phái đi tìm kiếm gần đó vây lại, tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tiêu Tội Kỷ bị tấn cống, không khỏi hiện lên sự kinh ngạc khi hắn vẫn còn có thể đứng.

“Không tồi, không tồi.”

Liêu tông chủ nói:

“Chịu được nhiều quyền của ta như vậy mà vẫn có thể đứng, thật đúng là một hạt giống không tồi.”

Tiêu Tội Kỷ sắc mặt tức giận hung hăng, sự đau đớn xé tim nứt phổi lan ra trong cơ thể, khiến hắn không cách nào mở miệng nói chuyện.

Nếu như không phải trải qua một hồi tôi luyện trong tháp rèn luyện, e rằng hiện tại đã sớm ngã xuống.

“Tiểu tử.”

Liêu tông chủ nhàn nhạt nói:

“Rời khỏi Thiết Cốt Phái, gia nhập Kỳ Sơn Tông ta, có thể miễn cái chết.”

Kỳ Sơn Tông.

lục lưu môn phái ở quận Hà Dương.

Nói về sức mạnh tổng thể và số lượng đệ tử thì mạnh hơn Hạo Khí Môn.

Tên trung niên tên Liêu Thốn Phương này, là tông chủ của Kỳ Sơn Môn, thực lực Võ Tông nhị phẩm, cũng mạnh hơn Tấu Hạo Nhiên.

Rời khỏi Thiết Cốt Phái?

Nghe đến câu nói này, Tiêu Tội Kỷ lập lức đau đớn nhếch mép cười.

Hắn mạnh mẽ kìm chế thương thế, tiếng nói yếu ớt:

“Sống… là người Thiết Cốt Phái, chết là ma Thiết Cốt Phái.”

“Tiểu tử, Kỳ Sơn Tông ta có tiềm lực trở thành tông môn ngũ lưu, cơ hội hiếm có này không phải muốn là được.”

“Môn phái của ngươi chỉ là một cái bát lưu, ngay cả chưởng môn còn không có đi theo tham gia môn phái luận võ, hà tất phải khăng khăng một lòng.”

“Ngươi cần phải biết đạo lý ‘chim khôn lựa cây mà đậu’.”

Mọi người xung quanh làm thuyết khách.

Chỉ là những câu này không lọt tai Tiêu Tội Kỷ, chỉ khiến hắn càng thêm cười lớn.

Không thể phủ nhận, tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm. Nhưng rời khỏi Thiết Cốt Phái, thay đổi môn phái mới, cho dù chết cũng không thể!

“Soạt!”

Liêu Thốn Phương giơ tay lên, ngưng tụ linh lực hút khẩu súng QBU-88 ở phía không xa lại.

Mọi người lập tức vô cùng hâm mộ.

Dựa vào linh lực để cách không lấy vật, chỉ có Võ Tông cảnh thấu hiểu thiên địa thuộc tính mới có thể làm được!

Liêu Thốn Phương ngắm nghía cây súng, nhàn nhạt nói:

“Gia nhập Kỳ Sơn Tông thì không phải chết, không gia nhập Kỳ Sơn Tông chỉ có chết!”

Giọng nói đầy tính kiêu ngạo, rất có phong thái của một cường giả.

Ánh mắt Tiêu Tội Kỷ không chút sợ sệt, ngược lại quả quyết nói:

“Không gia nhập.”

Mọi người cười lạnh không ngừng.

Cho ngươi cơ hội tiếp tục sống, còn không biết trân trọng, chết cũng đừng trách người khác vô tình.

Cũng có võ giả các môn phái cảm thấy thương tiếc, dẫu sao giết đi một hạt giống tốt như vậy, thật sự có chút lãng phí.

“Đã như vậy...”

Liệu Thốn Phương lạnh giọng nói:

“Giết nhiều đệ tử Kỳ Sơn Tông ta như vậy rồi, ngươi chết cũng đáng.”

Nói xong, hắn lao đến một bước, tay phải mang theo linh lực dày đặc đấm qua, sức mạnh nhanh chóng tăng lên, sức mạnh vẫn là hơn hai mươi vạn.

“Phù phù!”

Gió mạnh thổi qua, thổi tóc của Tiêu Tội Kỷ bay tán loạn, bất quá khuôn mặt trắng bệch lại bình thản đến lạ thường.

Đây là dũng cảm đối mặt với cái chết.

“Soạt!”

Ngay lúc này, một bóng đen từ chỗ tối lao ra.

Tốc độ mặc dù nhanh nhưng lại bị Liêu Thốn Phương nắm bắt được, nắm đấm đột nhiên chuyển hướng đấm về phía người lao đến.

“Bành!”

Nắm đấm mang theo sức mạnh hai mươi vạn cân, giống như một thanh kiếm sắc trực tiếp xuyên qua lồng ngực bóng đen, máu tươi lập tức phun ra.

“Sư đệ...”

Tiêu Tội Kỷ đôi mắt như muốn nứt ra.

Bóng đen từ nơi tối đột nhiên lao ra, chính là thành viên Tế Vũ Đường phụ trách bảo vệ hắn.

“Sư huynh… nhanh… chạy...”

Đệ tử xuất thân từ sát thủ vừa nói xong, lập tức đứt hơi ngừng thở mà chết.

“Aaa!”

Tiêu Tội Kỷ tức giận hét lớn, tích tụ sức mạnh không còn nhiều trong cơ thể đánh về phía Liêu Thốn Phương.

Đây là muốn liều mạng!

Chỉ đáng tiếc, hắn dù có ở thời kỳ sung mãn cũng đánh không lại Võ Tông cảnh, lại càng không nói đến hiện tại thân mang trọng thương, vì thế một quyền này bị đối phương dễ dàng gạt ra.

“Rầm!”

Hung hăng ngã mạnh xuống tảng đá, cơ thể nằm bệt dưới mặt đất, không còn chút sức lực để gượng dậy.

Liên tiếp chịu nhiều quyền như vậy, thương thế đã quá nặng.

Liêu Thốn Phương đá thi thể ra, sao đó rút khăn tay lau máu trên bàn tay, nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói:

“Hóa ra trong chỗ tối vẫn còn có người trốn.”

Một lời nói ra, mọi người lập tức vội vàng cảnh giác.

Mấy thành viên còn lại của Tế Vũ đường đang mai phục ở chỗ tối, nhìn đồng bọn bị giết, không thể không siết chặt nắm đấm, ánh mắt nổ hỏa ngút trời.

Thân là một tên sát thủ tiêu chuẩn, trong tình huống gặp đối thủ quá mạnh, việc đầu tiên cần suy nghĩ là tản ra lui chạy.

Nhưng, bọn họ không có tản đi, cũng không thể tản đi!

Bởi vì bây giờ thân phận đã không còn là sát thủ, mà là thành viên của Tế Vũ Đường Thiết Cốt Phái.

“Soạt!”

Một thành viên không nhịn được lao ra.

Hắn không phải là ra tấn công, mà là để bản thân lộ ra, hướng một phương hướng khác lao đến.

Đây là đang thu hút sự chú ý, vì Tiêu sư huynh tranh thủ cơ hội chạy thoát.

Võ giả các môn phái ngắm định vào thành viên đó, sau đó có hơn mười người đuổi theo.

Nếu như tiếp tục ẩn nấp, mọi người rất khó làm gì được hắn, nhưng đã chủ động hiện thân, rất nhanh bị truy đuổi, sau đó bị bắt.

“Bịch”

Thành viên này bị quăng đến trước mặt Liêu Thốn Phương, hắn lấy một chân đạp lên lưng, nhìn Tiêu Tội Kỷ, nhàn nhạt nói:

“Đây cũng hẳn là sư đệ của ngươi?”

Tiêu Tội Kỷ nghiêng mặt nhìn sư đệ đang bị đạp, lửa giận tràn đầy trên khuôn mặt, đồng thời xuất hiện sự hung ác.

“Chậc chậc, đoán đúng rồi.”

Liêu Thốn Phương từ biểu cảm lấy được đáp án mà mình muốn, sau đó từ từ nhấc chân lên, nói:

“Giết nhiều người của ta như vậy, trước tiên lấy mạng hắn để đền bù vậy.”

Soạt! Soạt! Soạt!

Ngay lúc này, ba thành viên đang trong chỗ tối lại nhịn không được, cho dù biết rõ sẽ bị bại lộ nhưng vẫn đồng loạt ném ra ám khí.

Liêu Thốn Phương giơ tay, khiến ám khí đang bay dừng lại, sau đó năm ngón tay hợp lại với nhau, trong chớp nhoáng hội tụ lại.

“Tìm lũ ruồi muỗi ở chỗ tối ra đây cho ta!”

“Được!”

Võ giả các môn phái lao về hướng bay của ám khí.

“Bành!”

Liêu Thốn Phương nhấc chân đá thành viên bị tóm được đến trước mặt Tiêu Tội Kỷ, sau đó từng bước từng bước đi tới.

Hắn như vương giả cao cao tại thượng, nhìn xuống hai con giun dế nhỏ yếu, nói:

“Đã là đồng môn thì cùng chết, trên đường cũng sẽ không cô đơn nha.”

Nói xong, hắn giơ chân lên.

“Phù phù!”

Linh lực ngưng tụ lại, lực lượng từng bước tăng lên.

Chỉ dùng sức mạnh khoảng mười vạn cân, nhưng dưới trạng thái lúc này của Tiêu Tội Kỷ và thực lực của thành viên này, chỉ cần trúng một đạp thì kết cục nhất định chỉ có cái chết.

“Lên đường đi.”

Chân Liêu Thốn Phương đạp xuống, mục tiêu là thành viên Tế Vũ Đường.

“Không!!!”

Ánh mắt Tiêu Tội Kỷ như muốn nứt ra.

Hắn rất muốn dùng cơ thể thay sư đệ chặn lại đòn tấn công, nhưng thương thế quá nặng, căn bản không thể làm được trò trống gì.

“Rầm!”

Ngay lúc này, một tiếng hung thú gào thét đinh tai nhức óc từ phía sau bỗng nhiên truyền đến, tiếng kêu thảm thiết của võ giả các môn phái cũng theo đó truyền đến.

“Hửm?”

Liêu Thốn Phương dừng chân lại.

Hắn không nhìn đằng sau, mà ngạc nhiên ngẩng đầu, bởi vì phía trên có một luồng sát khí dày đặc truyền đến.

Quân Thường Tiếu không biết đã đứng trên tảng đá từ lúc nào, một tay cầm Thanh Long Yểm Đao, sắc mặt đầy sát khí ngút trời, nói:

“Bỏ chân xuống, bổn tọa cho ngươi một cái chết thể diện.”