Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 214: Nhận lời mời Ngải gia chủ, đi mở mang tầm mắt!




Tác dụng của tháp rèn luyện là rèn luyện toàn diện.

Tầng thứ nhất dựa vào trọng lực để tôi luyện cơ bắp đến cực hạn.

Nhưng nếu như chỉ đơn thuần rèn luyện thân thể, vẫn không thể coi là hoàn mỹ, bởi vì xương cốt cũng cần rèn luyện.

Bắp thịt là nền móng, xương cốt là cột nhà.

Hai thứ này kết hợp hoàn mỹ, lầu cao vạn trượng mới có thể đứng vững.

Vậy, nội dung chủ yếu của tầng thứ hai tháp rèn luyện chính là tôi luyện xương cốt.

Tôi luyện xương cốt không phải dùng trọng lực dồn ép, mà là ngọn lửa đặc biệt tôi luyện xương cốt và gân mạch.

Ba người Tô Tiểu Mạt đi đến tầng thứ hai, toàn thân lập tức bị ngọn lửa kỳ lạ bao vây, mấy trăm mảnh xương cốt cùng gân mạch tức thì chịu đựng tôi luyện điên cuồng.

Tôi luyện bắp thịt chỉ bị trọng lực dồn ép.

Bị ngọn lửa kỳ lạ này thiêu đốt xương cốt và gân mạch mang lại sự đau đớn tột cùng, đau đến tận xương tủy!

Ba người Tô Tiểu Mạt trạng thái vốn không tốt, bất ngờ bị rèn luyện như thế này, chỉ kháng cự được mấy phút linh hồn thể trực tiếp sụp đổ.

Trừng phạt ở tầng thứ hai, mạnh hơn tầng thứ nhất rất xa.

Nhìn tình trạng co giật của bọn họ, một hai ngày e rằng rất khó hồi phục.

Quân Thường Tiếu đứng trước ba người, không khỏi lắc đầu nói:

“Tầng thứ nhất còn chưa hoàn toàn thích ứng, đã vội vàng lên tầng thứ hai, các ngươi gan không nhỏ đấy.”

Việc hoàn toàn thích ứng này rất quan trọng.

Không nói làm đến đi nhanh như bay, ít nhất sau khi chống đỡ một giờ, có thể mặt không đổi sắc.

Trước mắt thấy, đệ tử vẫn chưa đạt yêu cầu.

Vì vậy, muốn tiến đến tầng thứ hai, là một gánh nặng đường xa.

Có ba sư huynh làm tấm gương, các đệ tử phái Thiết Cốt vẫn trung thành rèn luyện ở tầng thứ nhất.

Dần dần thích ứng trọng lực gấp mười lần, tu luyện nửa canh giờ đi ra cũng không cảm thấy quá thống khổ, có thể tu luyện công pháp như thường ngày.

Mỗi ngày rèn luyện một giờ đã rất có hiệu quả rồi, trừ khi đi theo con đường cực đoan, ngược lại hoàn toàn không cần thiết phải liều mạng.

Lý Thanh Dương hiểu được, không tiếp tục theo đuổi cực hạn.

Mỗi ngày ở trong tháp rèn luyện một giờ, còn phải tu luyện Dịch Chân Kinh, còn phải giúp chưởng môn xử lý sự vụ của môn phái.

Đám người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi cũng như vậy.

Theo bọn họ, rèn luyện bắp thịt chỉ là một bộ phận, nuôi dưỡng linh lực cũng không thể ngó lơ.

Cảm xúc nóng vội trước đây dần bình ổn lại, đây là phát triển bình thường hóa.

Nhưng mà, Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần vẫn đang cố gắng đến tận cùng, mỗi ngày rèn luyện tận ba canh giờ mới thôi.

Bọn họ làm như vậy, ưu điểm là bắp thịt có thể tăng lên mạnh mẽ, nhược điểm là kết thúc rèn luyện xong thì cả ngày suy yếu.

Quân Thường Tiếu không ngăn cản hai người tôi luyện bắp thịt, dẫu sao, đệ tử có quyền lựa chọn con đường võ đạo cho bản thân.

Việc hắn có thể làm chính là bảo vệ bọn họ vững bước tiến lên, không bị người khác khi dễ nhục nhã.

Võ Vương hay Võ Hoàng đều không được, thậm chí Võ Đế cũng không được.

Thời gian này, Quân Thường Tiếu cũng đưa ra Khai Sơn Chưởng và Kết Ấn Tráo, để đệ tử có càng nhiều công pháp có thể tu luyện.

Khai Sơn Chưởng thuộc về chưởng pháp bá đạo, linh lực tụ hợp trên bàn tay, bạo phát ra sức mạnh khai núi phá đá.

Kết Ấn Tráo thuộc về công pháp phòng ngự, điều khiển linh lực tạo lớp phòng ngự bao bọc cơ thể.

Trong thư phòng.

Quân Thường Tiếu bày ra 10 bình dịch cải tạo tư chất, nói:

“Hành trình Tử Vong Cốc vừa rồi, các người biểu hiện không tồi, mỗi người cầm lấy một bình uống hết đi.”

Trương Vĩ và chín đệ tử tư chất trung phẩm, mỗi người cầm một bình dịch cải tạo tư chất.

Sau khi uống xong, linh căn từ trung phẩm cải thiện lên thượng phẩm.

Rèn luyện ở Tử Vong Cốc, Long Tử Dương và Lý Ngọc Hoa biểu hiện cũng không tồi, nhưng bởi vì gia nhập môn phái khá muộn, Quân Thường Tiếu lựa chọn đưa cho những đệ tử lâu năm trước.

Đệ tử khá nhiều, mà tài nguyên có hạn.

Chỉ có thể dựa vào gia nhập môn phái trước sau để ban phát.

“Đây rốt cuộc là dược dịch gì, sau khi uống xong, linh căn và tu vi lại tăng lên.”

“Thật không thể tin được.”

“Lẽ nào, chưởng môn đưa cho chúng ta dược dịch là Tiên Lộ Quỳnh Tương?”

Mười tên đệ tử kinh ngạc không thôi.

Bọn họ sau khi cải thiện linh căn lên thượng phẩm, nếu như không xuất hiện bất ngờ, sau này trở thành đệ tử nội môn như ván đã đóng thuyền.

Những đệ tử tu vi không quá cao, dựa vào phòng huấn luyện và linh lực trận tiến hành nâng cao, những đệ tử có thực lực không tệ thì tiến hành rèn luyện trong tháp.

Các đệ tử bừng bừng khí thế tu luyện, Thiết Cốt Phái hiển nhiên càng ngày càng chính quy hóa, chuyên môn hóa.

Việc rèn luyện của đệ tử đã giải quyết xong, chỉ còn một vấn đề bày trước mặt Quân Thường Tiếu, đó chính là tài nguyên võ đạo.

Tài nguyên võ đạo gồm có đan dược, vũ khí và linh thạch.

Đan dược và vũ khí có thể dựa vào Luyện Đan Các và Chú Tạo Các, còn về phương diện linh thạch có chút đau eo.

Trên thị trường, một viên linh thạch giá một vạn lượng, Quân chưởng môn đem toàn bộ gia sản đi đổi, nhiều nhất cũng chỉ đổi được hơn một nghìn viên linh thạch.

Số lượng này dùng để phòng thân còn được, nhưng muốn cung cấp cho mấy trăm đệ tử, khẳng định nhức hết cả răng.

“Nghèo vẫn hoàn nghèo mà.”

Quân Thường Tiếu ngồi trong thư phòng, xoa xoa huyệt thái dương.

Không có cái hệ thống quỷ tha ma bắt này quấy rối, một mình hắn ở thế giới lạ này từ từ phát triển tốt biết bao nhiêu.

Than phiền không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào cả, vì thế Quân Thường Tiếu nhất thiết phải nghĩ cách kiếm thêm tài nguyên võ đạo.

Thực ra có tháp rèn luyện, kiên trì bền bỉ về sau, các đệ tử nhất định sẽ cường đại hơn, dẫn đến môn phái cũng nước lên thuyền lên, bất quá hắn muốn đánh nhanh rút gọn!

Thời hạn của nhiệm vụ chính chỉ có 100 năm, có thể nhanh chóng đạt được, đương nhiên không thể chơi theo Phật hệ. (P/s: Ý tác có lẽ là rề rà kéo dài, chơi kéo dây thun)

“Có thể giao cho Ngải gia nhiều Liệu Thường Đan hơn một chút, trong thời gian ngắn thu được càng nhiều tiền tài.”

Quân Thường Tiếu tự nói với lòng.

Hắn không nghĩ đến việc đưa thêm Tố Thể Đan.

Nguyên nhân là loại đan dược này so với Liệu Thương Dương, càng xứng với hai chữ nghịch thiên, nếu như bán số lượng lớn chắc chắn sẽ bị người khác tấy mấy tay chân.

Lại nói, bán đi nhiều đan được, lỡ không may gặp phải kẻ địch đã từng sử dụng đan dược, không phải chính là tự đào hố chôn mình rồi sao.

“Chưởng môn.”

Ngay lúc này, Lý Thanh Dương đi vào nói:

“Ngải gia chủ đến chơi.”

Ủa sao lại tới nữa rồi?

Quân Thường Tiếu nói:

“Mời người vào đại điện.”

“Vâng!”

Lần trước Ngải gia chủ đến, Quân chưởng môn đã dẫn đệ tử đi Tử Vong Cốc, vì thế lần này lại đến viếng thăm, mục đích chủ yếu là xác nhận một chút, có đến tham gia buổi đấu giá hay không.

“Chuyện này...”

Sau khi biết được mục đích, Quân Thường Tiếu do dự một lúc, nói:

“Ngải gia chủ, môn phái quá nhiều việc, bổn tọa không thể tham gia buổi đấu giá ngày mai được.”

Hắn đối với buổi đấu giá hoàn toàn không có hứng thú.

“Quân chưởng môn.”

Ngải gia chủ nói:

“Buổi đấu giá lần này, các thế lực lớn và cường giả từ các quận đến không ít, đi một chuyến mở mang tầm mắt cũng được mà.”

“Hơn nữa..”

Hắn dừng một chút rồi nói:

“Cung chủ Diệu Hoa Cung thuộc tứ lưu tông môn cũng đến.”

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói:

“Ngươi lần này đấu giá kinh động đến cả tứ lưu tông môn luôn rồi?”

Ngải gia chủ cười đáp:

“Quân chưởng môn, người đã nghe qua sự tích của cung chủ Diệu Hoa Cung chưa?”

“Chưa nghe.”

Quân Thường Tiếu ăn ngay nói thật.

Ngải gia chủ nói:

“Cung chủ Diệu Hoa Cung và Quân chưởng môn khá giống nhau, đều là tuổi còn trẻ đã thống lĩnh một môn phái, được mệnh danh là kỳ nữ (cô gái có tài) của Tinh Vẫn đại lục.”

“Ồ..”

Quân Thường Tiếu nói:

“Cung chủ Diệu Hoa Cung là nữ nhân sao?”

“Không sai.”

Ngải gia chủ nói:

“Diệu Hoa Cung trước giờ chỉ thu nhận nữ đệ tử, là một trong số ít tông môn nữ lưu của Tinh Vẫn đại lục.”

“Trẻ đến mức độ nào?”

Quân Thường Tiếu hỏi.

Ngải gia chủ nói:

“Cung chủ Diệu Hoa Cung vừa trong hai mươi tuổi, tướng mạo xuất chúng, là mỹ nữ vạn dặm có một.”

“Ách.”

Quân Thường Tiếu nghiêm túc trả lời:

“Ngải gia chủ đã không ngại đường xa đến mời lần nữa, nếu như bổn tọa cự tuyệt có chút không hợp tình hợp lý rồi.”

Hắn đã quyết định.

Không phải vì cái gì mà mỹ nữ vạn dặm có một, mà là đi để mở mang tầm mắt!