Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 176: Thiết Cốt Phái ăn thịt, tán tu uống canh thừa




Từng con Địa Viêm Lang từ hai bên lao tới, đệ tử Thiết Cốt Phái nhàn nhã ra sức chém giết.

Một lát sau đó, trên đường đã tán loạn mấy chục cái xác hung thú.

Đám tán tu đứng phía sau, trừng mắt há miệng nhìn tình cảnh trước mắt.

Thiết Cốt Phái này quá là đáng sợ, Địa Viêm Lang liên tục người sau nối tiếp kẻ trước ngã xuống bỏ mạng, nhìn vào chẳng khác gì bọn hung thú đang vội vã đi đầu thai!

"Ngao ô!"

Tiếng sói tru lần nữa truyền ra, Địa Viêm Lang nhất thời ngừng tiến công.

Chúng nó đứng trên vách núi, há to cái miệng rộng, bắt đầu ngưng tụ hỏa cầu.

Con đầu đàn ý thức được đối phủ phía dưới quá cường hãn, cho nên đổi sang công kích tầm xa là hỏa cầu, đây là một sự lựa chọn vô cùng thông minh!

"Nhiều con Địa Viêm Lang cùng nhau ngưng tụ hỏa cầu như vậy, căn bản không có cách nào né tránh!"

"Thiết Cốt Phái sắp đi đời nhà ma rồi!"

Mọi người vội vàng rút lui, phương hướng chính là miệng hang.

Thế nhưng, bọn hắn không có hoàn toàn rời đi mà thay vào đó là muốn nhìn xem Thiết Cốt Phái sẽ đối phó với tình huống này như thế nào đây?

"Bành!"

"Bành!"

Ngay lúc này, mấy chục con Địa Viêm Lang đồng loạt phun ra hỏa cầu, nhiệt độ cực cao, trong chớp mắt hòa tan làn khói mờ nhạt xung quanh.

Đệ tử Thiết Cốt Phái lần lượt giơ tấm khiên lên đỡ đòn, bất quá không có kích hoạt hàng rào phòng ngự. Bởi vì chưởng môn đã có căn dặn, không đến trường hợp khẩn cấp tuyệt đối không được lãng phí năng lượng.

"..."

Đám tán tu giật giật khóe miệng.

Đại ca, đùa cái gì vậy đây chính là hỏa linh lực!

Các ngươi thế mà lại dùng khiến sắt đỡ đòn, không nói đến cường độ có thể tiếp nhận oanh kích, chỉ vẻn vẹn nhiệt độ cũng đủ làm phỏng tay rồi!

"Bành bành bành!"

Ngay lúc này, hỏa linh lực từ hai hướng lao tới đánh chuẩn xác vào bên trên tấm khiên, ánh lửa bắn tung tóe, rồi sau đó phai mờ như một đóa pháo hoa nở rộ rồi tan biến.

Các đệ tử mượn nhờ sức phòng ngự của Kiên Thiết Thuẫn, vẫn đứng tại chỗ mà không bị đánh bay ra ngoài, trên mặt bọn họ là những nét khinh thường.

"Ngao ô —— —— "

Tiếng sói tru một lần nữa vang lên.

"Vù vù!"

Mấy chục con Địa Viêm Lang dường như nhận được mệnh lệnh, lại một lần nữa ngưng tụ hỏa cầu, sau đó hướng về phía đệ tử Thiết Cốt Phái phun ra.

Đáng tiếc, lần thứ hai ngưng tụ hỏa cầu tuy lực lượng mạnh hơn lần trước, nhưng kết quả vẫn bị các đệ tử dùng Kiên Thiết Thuẫn cứng rắn ngăn chặn, không có bất kỳ dấu hiệu cho thấy bị thương.

Nhiệt độ đâu?

Thật xin lỗi, Kiên Thiết Thuẫn là hàng cách nhiệt!

"Bành!"

"Bành!"

Địa Viêm Lang nhìn đợt tấn công của mình không đạt hiệu quả, tiếp tục điên cuồng phun phun hỏa cầu.

Trong lúc nhất thời, hỏa cầu như mưa rơi xuống, đệ tử Thiết Cốt Phái lập tức đứng sát lại gần nhau, sau đó giơ tấm khiên lên tạo thành một thế phòng ngự hoàn mỹ.

"Ngao ô —— —— "

Tiếng sói tru lại vang lên.

Quân Thường Tiếu nghe vào cảm thấy cực kỳ bực mình, quát to:

"Tội Kỷ, bắn chết cái con ồn ào kia cho bổn tọa!"

"Xoát!"

Tiêu Tội Kỷ lấy khẩu QBU88 ra, đặt ở phía trên tấm khiên, ống ngắm 8x khóa chặt mục tiêu là con Địa Viêm Lang đang ngửa đầu tru to, sau đó nhanh chóng bóp cò.

"Véo —— —— "

Viên đạn bay ra không vang lên bất kỳ tiếng động nào, chỉ dựa theo mắt thường khó có thể bắt kịp đường đạn, vô cùng chuẩn xác xuyên vào trán của con Địa Viêm Lang.

Tiếng tru cứ thế bị cắt đứt.

"Rầm!"

Địa Viêm Lang bị bắn chết rơi từ trên núi xuống, rơi xuống phía trước thế phòng sự của các đệ tử Thiết Cốt Phái, từ hình dáng và kích thước của nó so với đồng loại có thể thấy lớn hơn hẳn!

"Trời đất!"

"Địa Viêm Lang Vương cứ như ngủm củ tỏi rồi!"

"Chẳng lẽ, đây chính là uy danh hiển hách súng lửa thần kỳ của Thiết Cốt Phái?!"

Mọi người khiếp sợ không thôi.

Thiết Cốt Phái rất nổi danh trong quận Thanh Dương, bọn họ dùng QBU-88 đánh nát bảng hiệu của Hạo Khí Môn, để cho các võ giả nghị luận mãi không thôi.

Địa Viêm Lang Vương chỉ huy đã bị giết giết, mấy chục con Địa Viêm Lang dường như đánh mất lý trí, không còn tự ngưng tụ hỏa cầu, mà giương nanh múa vuốt lao lên liều chết.

"Thu khiên, giết sạch!"

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.

"Xoát xoát xoát!"

Đệ tử Thiết Cốt Phái nhanh chóng vác Kiên Thiết Thuẫn ở sau lưng, sau đó truyền linh lực vào hai nắm đấm, chơi sáp lá cà với đám Địa Viêm Lang đang lao lên.

"Bành! Bành!"

Lý Ngọc Hoa lao lên trước tiên với tư cách là một tấm khiên sống, dựa theo phương hướng hắn thi triển Bạo Liệt Quyền, nhìn thấy đầu của hai con Địa Viêm Lang bị trực tiếp đánh nổ!

Mười tên đệ tử trung phẩm linh căn tuy không có binh khí, nhưng tay không tấc sắt cũng đủ giết chết Địa Viêm Lang.

Mà nhìn tình cảnh, tất cả đều là bị đánh nổ đầu!

Một khi lực lượng đạt đến trình độ nhất định, coi như sọ não cứng rắn, cũng bị đánh cho nát bấy!

Trong lúc nhất thời, óc, máu tươi bắn tung tóe, hình ảnh vô cùng khốc liệt!

"A a!"

Lăng Uyên Tuyết cũng học theo các sư huynh, tung quyền đánh liên tục vào đầu của một con Địa Viêm Lang, nện đến thân thể thành bãi thịt vụn, nội tạng vỡ nát, rồi mới lấy hết can đảm mở mắt ra nhìn.

"..."

Đám tán tu ở phía xa cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

Bọn họ nhìn Thiết Cốt Phái có thể ngăn lại thế công của bầy Địa Viêm Lang, liện nhận thức tấm khiên này chắc chắn phẩm chất bất phàm, thế mà bây giờ người ta lại thu khiên bạo sát, mới biết cái gì gọi là hũng hãn!

Hơn mười phút sau.

Toàn thể mấy chục con Địa Viêm Lang phát cuồng đã ngã xuống trước mặt đệ tử Thiết Cốt Phái.

Con đường vốn chật hẹp nay lại chất đầy xác chết, máu tươi chảy ròng ròng, hội tụ thành nhánh sông nhỏ, trong không khí còn vương lại mùi máu khiến người ta phải buồn nôn.

"Huệ..!"

Lăng Uyên Tuyết lần đầu thầy tình cảnh máu me như vậy, nhịn được được phải vịn vách núi nôn mửa.

"Đi lấy tinh hạch về đây."

Quân Thường Tiếu ra lệnh cho các đệ tử.

"Vâng!"

Chúng đệ tử nhao nhao hành động, lần lượt rạch ngực Địa Viêm Lang tìm kiếm tinh hạch, sau đó từng viên tinh hạch được đào móc ra, tổng cộng thu hoạch được hơn năm mươi viên tinh hạch.

Đám tán tu núp ở phía xa, trong ánh mắt nổi lên sự hâm mộ.

Một viên tinh hạch, chính là tiền nha!

"Chưởng môn!"

Tô Tiểu Mạt móc tinh hạch của Địa Viêm Lang Vương giơ lên cao, cười nói:

"Chúng ta có hàng ngon."

Quân Thường Tiếu đem toàn bộ tính hạch thu vào trong không gian giới chỉ, sau đó búng tay một cái, nói:

"Tiếp tục rèn luyện."

Mọi người nghe lệnh chưởng môn di chuyển, từng người biểu hiện lên ánh mắt phấn khởi.

Vừa rồi bọn hắn đối mặt với bầy Địa Viêm Lang rất khẩn trương, sau khi trải qua một phen chém giết, hiện tại nhiệt huyết đang sôi trào lên.

Từ khi những đệ tử này gia nhập Thiết Cốt Phái đều một mực tu luyện, hôm nay đi theo chưởng môn đến Tử Vong Cốc rèn luyện, không thể nghi ngờ là thời điểm hoàn hảo để chứng minh thành quả tu luyện của mình!

Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử tiến sâu vào trong, đám tán tu vốn muốn rút lui bỗng nhiên thay đổi ý định cả gan tiến lên, khi bọn hắn đi đến hiện trường đầy đất là xác chết của Địa Viêm Lang, sự chấn động trong lòng vẫn còn chưa bình phục!

Hơn một trăm con Địa Viêm Lang có thực lực tương đương Võ Đồ cảnh, trong thời gian ngắn toàn bộ về chầu ông bà, chuyện này thật sự quá khủng bố!

"Xoát! Xoát!"

Rất nhiều tán tu lấy dao găm ra, bắt đầu lột da sói cùng xương sói.

Mặc dù tinh hạch trân quý và thi thể Địa Viêm Lang Vương Thi đã bị lấy đi, nhưng mấy thứ hàng thừa này vẫn có chút giá trị trên thị trường, kiếm lời được một khoản không nhỏ.

Trước hết cài gì cũng khoan nói.

Đám võ giả có gan tiến theo, từ trước mắt đến xem cũng có chút thu hoạch.

Ít ra Thiết Cốt Phái ăn thịt, bọn hắn ở phía sau húp chén canh thừa!

Con đường nhỏ trong hẻm núi không dài, Quân Thường Tiếu dẫn theo các đệ tử rất nhanh đi đến phần cuối, trong tầm mắt bỗng chốc hiện ra là một mảnh rừng núi rậm rạp, có sương mù nhàn nhạt lượn lờ.

"Rống!"

Còn có thể nghe được tiếng hung thú gầm thét.

Mặt đất dưới chân có màu đỏ sậm, dường như là vết máu theo năm tháng lưu lại, xương người xướng thu vung vãi tứ phía, bầu không khí có chút âm trầm quỷ dị.

Đây chính là bên trong Tử Vong Cốc, một nơi được xưng là cấm địa!

Quân Thường Tiếu chân thành nói:

"Mọi thời khắc đều phải cảnh giác bốn phía."

"Vâng!"

Chúng đệ tử giãn đội hình ra, lẫn nhau giữ một khoảng cách nhất định, hình thành một thế trận phòng ngự lấy chưởng môn làm trung tâm.

"Véo —— —— "

Ngay lúc này, một đạo ánh sáng từ trong chỗ tối xông tới, sau đó cản ở phía trước đường đi của mọi người.

Đó là một con báo có thân hình khá to lớn, da lông là một màu đen, hai tròng mắt hiển lộ sự lạnh lùng.

"Chưởng môn."

Lý Thanh Dương thấp giọng nói:

"Đây là Hắc Mao Báo."

"Rống!"

Hắc Mao Báo gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên phát lực xông tới, duỗi ra móng vuốt ở chân trước, mang theo một cổ lực lượng bức người!

"Tội Kỷ, chơi nó!"

"Vâng!"

"đạp đạp đạp!"

Tiêu Tội Kỷ từ trong thế trận phòng sự xông ra, hai bàn tay chộp vào hai cái chân trước của báo thú, mười ngón tay như đinh sắt chế trụ, mượn thế hung hăng quật báo thú xuống mặt đất.

"Rống!"

Hắc Mao Báo phát ra tiếng kêu thống khổ.

Chân trước đã bị đối phương bắt lấy, nó căn bản là không có cách nào đứng dậy, kết quả thân thể lại bị nhấc lên, rồi lại vô tình đập mạnh xuống đất.

"Bành! Bành! Bành!"

Hắc Mao Báo có thực lực ngang cơ với Võ Đồ đỉnh phong, cứ như vậy cả người không cách nào đứng dậy, thay vào đó là bị va đập mạnh đến run rẩy, sau một hồi khí tuyệt bỏ mạng.