Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 129: Không có tim, cảm giác như thế nào?




Mười tên sát thủ từ trong hang động đi ra, Quân Thường Tiếu đeo kính râm chống nắng mở ra chức năng nhìn trộm, phân tích toàn bộ thực lực của bọn chúng.

Không chút nghi ngờ, tên Võ Đồ đỉnh phong kia là một trong bốn đại vương bài sát thủ của Tế Vũ Lầu.

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Tiêu Tội Kỷ từ bụi cỏ đi ra, đứng dưới tán cây, nhỏ giọng nói:

“Chưởng môn, đệ tử lại bắn chết một tên nữa.”

Quần Thường Tiếu gặm thêm một miếng táo, rồi tiện tay vứt đi nói:

“Đưa súng cho bổn tọa.”

Tiêu Tội Kỷ lấy khẩu QBU-88 ra.

“Soạt!”

Quân Thường Tiếu giữ chặt khẩu súng, một tay giương súng lên, mắt dán sát vào ống ngắm 8x, khóa chặt mục tiêu là Hắc Ưng.

Quân Thường Tiếu quyết định trước tiên xử lý tên vương bài sát thủ này của Tế Vũ Lầu, khiến cho đối phương hoảng sợ cảm giác chết không được, sống không xong.

“Nên bắn vào đầu hay bắn vào ngực đây?”

Quân Thường Tiếu suy nghĩ một hồi nói:

“Tốt xấu gì cũng là tiểu thủ lĩnh của Tế Vũ Lầu, cho hắn một cái chết toàn vẹn đi.”

Quân chưởng môn quyết định bắn vào ngực.

“Đoàng!”

Viên đạn bay ra.

“Hửm?”

Hắc Ưng vừa từ hang động đi ra nghe thấy động tĩnh, con ngươi co lại, ý niệm chết chóc lập tức hiện lên trong đầu.

“Phốc!”

Viên đạn đánh trúng vào mục tiêu.

Quân Thường Tiếu nhếch mép cười, một lúc sau nụ cười cứng lại.

Thông qua ống ngắm, Quân Thường Tiếu có thể nhìn thấy rõ ràng, viên đạn đến gần tên kia trong nháy mắt bị một bức màn chắn từ trận pháp ngăn lại.

“Đậu xanh rau má… chuyện này là thế nào!”

Hệ thống đáp:

“Đối phương có bảo vật phòng ngự, thành lập kết giới để ngăn cản viên đạn.”

Một luồng ánh sáng bao quanh Hắc Ưng tạo hành một lớp bảo vệ hình bầu dục, loại bảo vật này được gọi là “Kết giới la bàn”.

Kết giới la bàn là bảo vật phòng ngự hạ phẩm.

Chỉ cần tâm trí võ giả hòa hợp vào bên trong bảo vật, có thể trong nháy mắt kích phát ra kết giới bao quanh bảo vệ cơ thể, lớp phòng ngự này kiên cố khó có thể thâm nhập.

Kết giới la ban là năm đó sau khi thực hiện nhiệm vụ ám sát vô tình thu được, sau đó cất giữ trên người đề phòng lúc cần dùng đến.

Nghe thấy âm thanh tiếng súng, còn cảm giác được tử thần đến gần, hắn không do dự mà khởi động kết giới, nhờ vậy mới chặn được viên đạn đang bay về phía mình.

Cũng may là khoảng cách hai bên khá xa, có thể thời gian 0.0001 giây để khởi động kết giới, nếu như khoảng cách chỉ là 2~300 mét, một khi nổ súng thì cái chết là chuyện ván đã đóng thuyền.

Kết giới la bàn mặc dù có thể ngăn cản được viên đạn, nhưng trên mặt kết giới cũng bị nứt vỡ một lỗ.

“Phịch!”

Hắc Ưng ngồi ngơ người dưới đất, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa, lạnh hết cả sống lưng.

0.0001 giây vừa rồi khiến cho hắn vừa chạy ngang quỷ môn quan (cửa người chết).

Sát thủ không sợ chết, nhưng cảm giác tử thần ghé thăm, thật sự muôn vàn cảm xúc!

“Đoàng!”

Quân Thường Tiếu lại bóp cò, viên đạn mang theo luồng sáng từ họng súng bay ra.

Hắc Ưng vừa đi qua quỷ môn quan, chợt lại nghe thấy tiếng súng nổ, tóc gáy dựng lên, cảm giác chết chóc về biến mất lại lần nữa xuất hiện. Thậm chí cảm giác này so với lúc nãy còn mãnh liệt hơn nhiều!

Xong con em nó rồi!

Không! Không thể xong như thế!

Ta vẫn muốn sống!

Ý chí sinh tồn của hắn vô cùng mạnh mẽ, lập tức thu hồi kết giới, hung hăng kéo một tên thuộc hạ đứng cạnh mình chắn trước mặt.

Thuộc hạ có thể chết nhưng hắn không thể nào chết!

Nhưng tốc độ kéo người chắn trước mặt của hắn có thể nhanh hơn tốc độ bay của viên đạn sao?

Hiển nhiên là không thể, vì thế hắn chưa kịp kéo thuộc hạ đến trước mặt tạo lá chắn thì viên đạn đã tạo là một lỗ hổng trên ngực hắn.

Hắc Ưng cúi đầu nhìn cái lỗ trên ngực mình, ánh mắt dần phai mờ, cuối cùng thân thể nặng nề ngã xuống.

Một trong tứ đại vương bài sát thủ của Tế Vũ Lầu, người đã từng thực hiện hơn năm trăm nhiệm vụ ám sát.

Thủ đoạn giết người vô cùng tàn nhẫn, năm ngón tay giống như móng vuốt sắc nhọn của chim ứn, đâm thủng ngực đối phương, sau đó moi tim.

Mỗi lần cầm trên tay quả tim vẫn còn đang đập của đối phương, sắc mặt hắn đầy hung tàn nói:

“Không có tim, cảm giác như thế nào?”

Cảm giác như thế nào?

Trước đây Hắc Ưng không biết có cảm giác như thế nào, hiện nay hắn đã cảm nhận được cảm giác đó.

Vì trái tim của hắn đã bị viên đạn trực tiếp xé rách, cảm giác này vô cùng thống khổ, cảm giác đau đớn trên mỗi đoạn da thịt.

Sát thủ lấy chuyện giết người moi tim làm niềm vui, hiện này lại phải chịu cảm giác tim gan bị xé rách, có thể dùng một câu nói cổ để hình dung: nhân quả báo ứng.

Ở trên cây phía đằng xa, Quân Thường Tiếu nhàn nhạt nói:

“Bắn một phát không chết, đã như thế, lão tử bắn hai phát.”

“Lão đại!”

Sát thủ chính mắt chứng kiến Hắc Ưng bị bắn chết, bi thương hét lên.

Nhưng mà đám sát thủ này không giống con chó trung thành nói trong nhà, hoàn toàn không để ý đến thi thể của lão đại mà ai nấy cũng vội vàng chạy vào trong hang động.

“Còn muốn chạy?’

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!...”

Quân Thường Tiếu liên tục bắn bảy phát súng, toàn bộ đạn đều bắn ra hết, sức giật sinh ra khiến hắn khó chịu nổi, lập tức cả thân thể bay ngược ra sau.

Hơn mười tên sát thủ còn lại cố gắng chạy vào trong hang động, đã có bảy tên vĩnh viễn lưu xác tại chỗ.

“Soạt! Soạt!”

Cùng lúc này, mười mấy tên sát thủ phụ trách lục soát xung quanh, nghe thấy tiếng nổ súng lập tức xông đến, không nhìn thấy Quân Thường Tiếu và Tiêu Tội Kỷ mà chỉ thấy nửa quả táo bị cắn dở.

Một trong bốn đại vương bài sát thủ của Tế Vũ Lầu – Hắc Ưng, bị một phát súng xuyên thủng ngực, kết thúc một đời tội ác.

Ba người Bọ Cạp nhận được tin tức, máu sôi lên tới não.

Mặc dù sát thủ không nói chuyện tình cảm, nhưng nói gì thì nói Hắc Ưng cũng là một vương bài sát thủ, là một tiểu thủ lĩnh của Tế Vũ Lầu, đã hợp tác làm việc với nhau rất lâu.

Vừa ra khỏi hang động bị trúng ám khí mà chết, chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

Bọ Cạp ôm đầu, tức giận gầm lên:

“Lão tử nhất định phải bắt được tên tiểu tặc đó, nhất định sẽ băm dầm hắn thành trăm mảnh!”

Độc xà nghiêm giọng nói:

“Hắc Ưng có bảo vật phòng ngự mà còn bị giết, uy lực của ám khí đó cực kỳ đáng sợ, chúng ta không được manh động thiếu suy nghĩ.”

“Lão tam, mau chóng truyền lệnh xuống, gọi tất cả các thuộc hạ quay về, không có lệnh không ai được rồi khỏi tổng bộ.”

“Vâng.”

Sơn Miêu vội vàng rời đi, dùng phương pháp liên lạc đặc biệt truyền lệnh đến cho những sát thủ đang ở bên ngoài thăm dò, trong thời gian ngắn nhất quay về tổng bộ.

Nếu như ngay từ đầu bọn hắn hành động thư thế này, thì đã không bị tổn thất lớn.

Trong sơn động.

Quân Thường Tiếu nghiến răng chịu đựng, xoa bóp phần vai làm giá đỡ cho khẩu súng, phải mất rất lâu cảm giác tê cứng đau nhức mới biến mất.

Với tu vi Võ Đồ bát phẩm cùng thân thể mạnh mẽ, hắn sử dụng khẩu súng QBU-88 bắn một hai phát súng không thành vấn đề, thế nhưng liên tiếp bắn gần chục phát súng thì chắc chắn không thể chịu được.

Tiêu Tội Kỷ khuôn mặt đầy sung bài nhìn chưởng môn.

Lúc nãy tầm nhìn vô cùng tốt, lại còn là ban ngày, hắn được chính mắt nhìn rõ ràng chưởng môn bắt liên tiếp bảy phát súng, bảy tên sát thủ toàn bộ bị bắt chết.

Trời đất mẹ ơi!

Kỹ năng bắn súng quả thật xuất quỷ nhập thần.

Tiêu Tộ Kỷ nắm chặt tay, ánh mắt kiên định nói:

“Chưởng môn, đệ tử sẽ chịu khó luyện tập, sớm ngày đạt đến trình độ bắn súng xuất thần như người.”

Quân Thường Tiếu nhếch khóe miệng lên, nghĩ thầm:

“Hắn định ra cái mục tiêu này, sợ là mãi không thực hiện được rồi.”

Ngày thứ hai, Quân Thưởng Tiếu không có để Tiêu Tội Kỷ tiếp tục chơi, bởi vì có nguyên nhân một tên tiểu thủ lĩnh đã chết, đối phương đã nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, lúc này giống như một con chuột bị dọa sợ không dám ra khỏi hang động.

Quân Thường Tiếu bóp thái dương, thì thầm:

“Bây giờ phải suy nghĩ làm cách này để giải quyết toàn bộ lũ chuột này.”

Hắn suy nghĩ đến không ít phương pháp, ví dụ như phóng hỏa ở cửa hang động dụ bọ chuột nhắt này ra, hoặc dùng vòi nước phun vào bên trong động trực tiếp nhấn chìm hang động này, nhưng tất cả đều không khả quan bởi vì nếu nhưng trong hang còn có một cửa thoát hiểm khác, thì chẳng phải mọi thứ như dã tràng xe cát rồi còn đâu.

Tổng bộ của Tế Vũ Lầu.

Bọ Cạp và Độc Xà đang ngồi bàn tính làm thế thế nào để tìm ra được tên gia hỏa núp trong bóng tối, cứ mãi ẩn núp bên trong hang động, cũng không phải ý kiến sáng suốt.

Sơn Miêu nói:

“Đợi trời tối, ta dẫn theo vài thuộc hạ từ cửa sau ra ngoài, âm thầm đi tìm người.”

“Cách này cũng không tồi.”

Độc Xà tán đồng nói:

“Chúng ta ban đầu khinh địch, phái quá nhiều người đi tạo cơ hội của đối phương, nếu như chia thành những tốp nhỏ, có thể phát huy tốt nhất ưu thế của từng người, nhất định có thể tìm được.”