Vạn Cổ Thần Đế

Chương 20: Vòng thi thứ hai




“Hắn... Sức lực của hắn... Sao lại mạnh như vậy?” Lâm Ninh San cắn chặt môi, nhìn chằm chằm về phía Trương Nhược Trần.

Kết quả như vậy khiến cho nàng ta không thể chấp nhận được.

Lâm Phụng Tiên cũng bị kinh sợ, sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần đang đứng trong võ trường, cả người như bị hóa đá.

Một tên võ giả trẻ tuổi bình thường chỉ có thể nhìn ra sức mạnh khủng khiếp của Trương Nhược Trần, nhưng trong lòng những tên võ giả có tu vi thâm hậu thì lại vô cùng kinh sợ.

Đầu tiên, lúc một chân của Trương Nhược Trần giẫm lên mặt đất thì đã có thể khiến cho khối bàn đá nặng cả nghìn cân rời khỏi mặt đất hơn một mét. Đây không phải do chấn động gây nên mà là chân khí trong cơ thể hắn đã truyền vào trong đất, chân khí biến thành từng làn sóng cuộn trào rồi xung kích đến phần đáy của bàn đá.

Dưới sự cuộn trào tầng tầng lớp lớp của chân khí thì khối bàn đá kia đã bay lên trên không trung.

Chuyện này thì cho dù là võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn cũng không thể làm được.

Hắn có năng lực khống chế chân khí quả thực rất tuyệt diệu, tinh tế tỉ mỉ, khiến cho rất nhiều cường giả võ đạo lâu năm ở đây cũng đều phải cảm thấy kinh ngạc, có chút tự ti.

Tiếp theo, bàn đá nặng cả nghìn cân bay lên không trung tầm năm mét lại rơi xuống, luồng lực xung kích vô cùng đáng sợ kia vốn không phải là thứ võ giả Hoàng Cực cảnh có thể tiếp nhận được.

Nhưng Trương Nhược Trần chỉ sử dụng chân khí hóa thành từng tầng từng tầng sóng cuồn cuộn, đánh đến phần đáy của bàn đá, làm mất đi lực xung kích khi bàn đá rơi xuống.

Cũng chính vì thế nên hắn mới có thể tiếp nhận bàn đá rơi xuống chắc chắn như vậy.

Bản lĩnh như vậy thì cũng chỉ có cường giả võ đạo chân chính, thị lực cực tốt mới có thể nhìn ra được. Cũng chính vì nhìn ra manh mối trong đó nên đám cường giả võ đạo ở đây mới vì thế mà cảm thấy kinh ngạc, tất cả bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Khả năng khống chế chân khí của Cửu vương tử so với rất nhiều võ giả của Huyền Cực cảnh còn tuyệt diệu hơn rất nhiều.

Một vị võ học kỳ tài mới xuất hiện rồi!

Trương Nhược Trần đi ra ngoài võ trường, lúc đi qua Lâm Ninh San, ánh mắt Lâm Ninh San sắc lạnh nhìn chằm chằm vài hắn nói: “Khả năng che giấu của ngươi quả thật rất thâm hậu! Ngươi đang cố ý làm ta bẽ mặt đúng không? Ta nói cho ngươi biết, sức mạnh của con người có thể thông qua tiếp nhận thiên tài địa bảo rồi nhanh chóng đạt đến tốc độ không ai tưởng tượng nổi…”

“Nhưng nếu như thực sự phải chiến đấu thì không phải kẻ mạnh sẽ thắng đâu, cuộc khảo hạch cuối năm mới vừa bắt đầu, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi thấy được khoảng cách chênh lệch thực sự giữa chúng ta!”

Lâm Ninh San vốn không nhìn ra cách vận dụng chân khí tuyệt duyệu của Trương Nhược Trần, cho nên mới nghĩ rằng Trương Nhược Trần vận khí tốt, tiếp nhận các loại thiên tài địa bảo nên bây giờ mới có thể có sức mạnh lớn như vậy.

Trên thực tế thì có một số người bình thường ăn nhầm kỳ hoa dị quả, quả thực có khả năng bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ vô cùng.

Nghe được những lời Lâm Ninh San nói, Trương Nhược Trần chỉ khẽ lắc đầu, không thèm để ý đến nàng ta rồi đi thẳng đến chỗ Lâm phi.

“Mẫu thân, con làm được rồi!” Trương Nhược Trần nói.

Lâm phi đứng sững sờ trong đám phi tần, khóe mắt hơi ướt, có chút run rẩy nói: “Trần nhi, đây thực sự là Trần nhi của ta sao?”

Lâm phi ôm chặt lấy Trương Nhược Trần vào lòng rồi gào khóc thảm thiết.

Bà đã đợi đến ngày này lâu lắm rồi!

Vốn dĩ cho rằng sẽ không bao giờ có thể đợi được đến ngày này, nhưng không ngờ Trương Nhược Trần lại làm được rồi, hắn đã trở thành một võ giả chân chính, khiến cho tất cả mọi người phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác, khiến cho tất cả mọi người không thể cười nhạo hắn được nữa.

Thứ bà mong muốn thực sự rất đơn giản, đó chỉ là mong muốn có một sự đối đãi công bằng mà thôi.

Cung nữ, thái giám đứng bên cạnh đám phi tần kia sau khi nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ: “Sau này, nhất định không được đắc tội với Lâm phi nương nương!”



“Được lắm!”

Vân Vũ quận vương bỗng nhiên đứng dậy rồi nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, phấn khích nói: “Cửu nhi có tài nhưng thành đạt muộn, bổn vương vô cùng vui vẻ, cho dù kết quả của cuộc khảo hạch cuối năm này có như thế nào thì vương tộc cũng sẽ mở tiệc ăn mừng ba ngày. Cửu nhi, còn không mau lại đây cho bổn vương nhìn kỹ?”

“Trần nhi, mau, mau đến bái kiến phụ vương con đi!”

Lâm phi lau khô nước mắt rồi lập tức kéo Trương Nhược Trần đi qua chỗ Vân Vũ quận vương.

“Bái kiến đại vương!” Lâm phi và Trương Nhược Trần cùng nhau chắp tay hành lễ.

Vân Vũ quận vương nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần nói: “Tu vi của con đạt đến Hoàng Cực cảnh tiểu cực rồi chứ?”

Vừa nãy Trương Nhược Trần thể hiện ra là sức mạnh của bản thân nên đương nhiên không thể qua mắt được Vân Vũ quận vương.

Trương Nhược Trần nói: “Đúng vậy!”

“Trong vòng ba tháng mà đã đạt đến Hoàng Cực cảnh tiểu cực, đây tuyệt đối là việc mà người thường không thể làm được. Cửu nhi, thời gian gần đây, rốt cuộc là con đã gặp được chuyện gì vậy?” Vân Vũ quận vương hỏi.

Trương Nhược Trần nói rất đúng mực: “Hồi bẩm đại vương, quả thực gần đây con đã gặp được một chút kỳ ngộ, nhưng đó là bí mật của con, con không muốn nói ra ngoài!”

“To gan! Đại vương chính là phụ thân sinh ra ngươi, có bí mật gì mà đến cả phụ thân thân sinh ngươi cũng không thể nói?” Vương hậu tức giận nói.

Vân Vũ quận vương khẽ giơ tay lên ngăn không để vương hậu nói tiếp rồi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần với ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng nói: “Mỗi một võ giả đều có bí mật của riêng mình, nó đã không muốn nói thì bổn vương cũng không ép nó. Tiếp tục tham gia cuộc khảo hạch cuối năm đi, bổn vương rất trông đợi vào biểu hiện tiếp theo của con!”

Tiếp sau đó là Cửu quận chúa bước vào võ trường.

Dung mạo của Cửu quận chúa Trương Vũ Hy quả đúng là quốc sắc thiên hương, làn da trắng mịn, thân hình cao gầy, trên người tỏa ra một luồng khí chất quý tộc tao nhã.

Tuổi của nàng ta cũng chỉ lớn hơn Trương Nhược Trần có một ngày, tài năng võ đạo thiên bẩm cũng không thua kém Lâm Ninh San, dung mạo xinh đẹp cũng không kém Lâm Ninh San, cũng là một trong tứ đại mỹ nhân ở Vân Vũ quận quốc, nàng cùng Lâm Ninh San được gọi là “Vương thành song diễm”.

Cửu quận chúa cũng nhấc khối bàn đá thứ mười rồi ném nó đi xa hơn mười ba mét nhưng sức lực còn yếu hơn Lâm Ninh San một chút. Lâm Ninh San ném được khối bàn đá đi xa hơn mười lăm mét.

Cửu quận chúa khẽ nhăn mày rồi đi ra khỏi võ trường, sau đó đứng bên cạnh Trương Nhược Trần, ánh mắt mang theo nụ cười mê người: “Cửu đệ, lát nữa sẽ đi lên núi Vương săn bắn, đệ phải cẩn thận một chút, ta chính là kình địch của đệ đấy!”

Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa tuổi tác ngang nhau nên lúc nhỏ cũng thường hay chơi đùa với nhau. Sau khi Cửu quận chúa mở được Thần Võ ấn ký thì thời gian chủ yếu đều dành để tu luyện võ đạo, vì thế cho nên quan hệ của hai người mới dần dần trở nên xa cách.

Trương Nhược Trần bây giờ lại càng xa cách với Cửu quận chúa, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi cũng chẳng nói gì.

Người tiếp theo vào võ trường là Bát vương tử Trương Tế.

Vốn dĩ Bát vương tử cho rằng bản thân đạt đến tiểu cực thì đến lúc khảo hạch cuối năm có thể nhẹ nhàng đánh đổ Trương Nhược Trần, thậm chí còn có thể được Vân Vũ quận vương khen ngợi.

Nhưng biểu hiện của Trương Nhược Trần lại quá kinh người, như giáng một đòn vào sự tự tin của hắn.

“Ta nhất định phải nhấc được khối tảng đá thứ mười kia lên! Trương Nhược Trần chỉ là một tên phế vật, hắn có thể làm được thì ta cũng nhất định có thể làm được!”

Vốn Bát vương tử mới chỉ vừa đạt đến tiểu cực, căn bản không nghĩ đến sẽ nhấc khối bàn đá thứ mười kia lên. Nhưng dưới sự ép bức của Trương Nhược Trần nên hắn cho dù phải liều mạnh thì cũng muốn nâng khối bàn đá thứ mười lên cho bằng được.

“Lên cho ta!”

Hai tay Bát vương tử bấu chặt vào bàn đá cực lớn kia, gân xanh khắp cơ thể nổi hết lên, rồi từ từ dịch chuyển khối bàn đá kia lên.

Nhưng vừa mới dịch chuyển lên cao được nửa mét thì năm ngón tay bị trơn nên khối bàn đá kia lập tức rơi thẳng xuống, rơi trúng vào chân của Bát vương tử.

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ miệng của Bát vương tử: “Chân của ta, chân của ta... Cứu ta với...”

Xương chân của hắn bị đập gãy.

Sau đó vì đau quá mà ngất lịm đi, nằm giữa võ trường.

Hai tên cấm vệ lập tức chạy vào võ trường nhấc khối đá nghìn cân kia ra rồi khiêng Bát vương tử ra ngoài.

Tiếp theo lại là một tên võ giả trẻ tuổi bước vào võ trường.

Độ tuổi của những tên võ giả trẻ tuổi này, tất cả đều từ mười sáu tuổi trở lên, đều là các tinh anh được chọn ra từ các gia tộc, phần lớn đều nhấc được khối bàn đá nghìn cân kia lên.

Trong đó có ba người là có biểu hiện tốt nhất, tu vi của bọn họ đều đã đạt đến Hoàng Cực cảnh đại cực nên có thể ném khối bàn đá đó ra ngoài hai mươi mét.

Ngũ vương tử mười chín tuổi có tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực, ném được khối bàn đá ra ngoài hai mươi mét.

Tư Đồ Lâm Giang mười bảy tuổi, là một cao thủ trẻ tuổi của gia tộc Tư Đồ, có tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực, ném được khối bàn đá ra xa hai mươi ba mét.

Tiết Khải mười chín tuổi, là cháu của Quốc sư đương triều, có tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực, ném được khối bàn đá ra xa hai mươi tư mét.

Vòng thứ nhất khảo hạch sức lực, ngoài biểu hiện của Trương Nhược Trần, Lâm Ninh San và Cửu quận chúa ra thì ba người này cũng có biểu hiện nổi trội nhất.

Tiếp sau sẽ là vòng thứ hai của cuộc khảo hạch: Lên núi săn bắn.

Chỉ có võ giả nhấc được khối bàn đá thứ mười lên thì mới có đủ tư cách tham gia vào vòng hai cuộc khảo hạch này.

Trong vòng một, số võ giả trẻ tuổi nhấc được khối bàn đá thứ mười lên tổng cộng có bốn mươi ba người.

Thị vệ mang bốn mươi ba con Dương Mã tráng kiện vào trong võ trường, mỗi một con Dương Mã đều có một cái sừng sắc nhọn, toàn thân mặc ngân giáp.

Trên lưng Dương Mã có treo một cây cung thép dài đến một mét rưỡi và năm mũi tên Kinh Lôi.

Quốc sư đứng trên đài đá nói lớn: “Mọi người có thể nhấc được bàn đá nghìn cân lên thì chứng tỏ được thực lực của mọi người đã có thể chống chọi lại được với mãnh thú cấp một. Nhưng mọi người phải nhớ kỹ, tốc độ của mãnh thú cấp một vô cùng nhanh…”

“Với thực lực của mọi người thì chỉ có sử dụng mũi tên Kinh Lôi mới có thể đâm thủng lớp da của mãnh thú rồi bắn chết mãnh thú!”

“Mỗi người chỉ có năm mũi tên, bắn chết được càng nhiều mãnh thú thì thành tích càng vượt trội. Chỉ có võ giả trẻ tuổi bắn chết được mãnh thú thì mới có thể tiếp tục tham gia vào vòng ba cuộc khảo hạch, võ đài tỉ võ!”

“Trong núi Vương nguy hiểm trùng trùng, thậm chí còn có thể mất mạng, nếu như gặp phải mãnh thú cấp hai thì mọi người phải lập tức chạy ngay!”

“Cuộc săn bắn núi Vương chính thức bắt đầu!”

Hai chân Lâm Ninh San giẫm đất một cái rồi nhảy vút lên, thân pháp vừa đẹp vừa linh hoạt, sau đó cưỡi lên lưng của một con Dương Mã trong đó rồi lại nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần nói: “Biểu ca, khảo hạch sức lực vừa rồi chỉ là sở đoản của ta thôi, bây giờ mới là lúc ta phát huy sức mạnh thực sự của mình, hy vọng ngươi sẽ không kém ta quá xa! Đi!”

“Bốp!”

Lâm Ninh San vung roi quất vào mông Dương Mã, Dương Mã lập tức co chân trước lên rồi phi thẳng vào trong núi Vương.