Vạn Cổ Thần Đế

Chương 12: Thanh Huyền Các




Trương Nhược Trần thân mặc bạch y, đứng thẳng tắp, liếc Vân Nhi, khẽ gật đầu nói: “Thành công rồi! Đã đột phá đến Hoàng Cực cảnh hậu kỳ rồi! Vân Nhi tỷ tỷ, sao ngươi còn không đi nghỉ ngơi?”

Vân Nhi nghe thấy lời nói của Trương Nhược Thần thì chợt giật mình, tim đập loạn không ngớt, không nói ra được sự kích động trong lòng, đột nhiên nàng ta có cảm giác muốn khóc lớn lên.

“Thật sự là quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!”

Vân Nhi vừa lau mắt vừa nói tiếp: “Vân Nhi đã từng nói phải giúp Cửu vương tử điện hạ canh giữ đại môn thì nhất định sẽ không rời khỏi đó.”

Trong lòng Trương Nhược Trần rất cảm động, lấy ra một viên Tụ Huyết đan rồi đưa cho Vân Nhi.

“Tuyết rơi rồi, đừng để bị cảm lạnh, tỷ nghỉ sớm một chút đi! Uống viên Tụ Huyết đan này vào, chắc đủ để giữ ấm đấy!” Trương Nhược Trần nói.

Vân Nhi nhận lấy Huyết đan, nắm chặt nó trong tay, gật đầu lia lịa, nàng ta vừa đi về nơi mình ở, vừa thầm nghĩ trong lòng: Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm không ngủ!

Sau khi tiễn Vân Nhi về, Trương Nhược Trần lại quay lại giữa sân ngập tuyết.

Hắn đứng ở giữa sân, bất động, mặc cho hoa tuyết rơi từng mảnh, từng mảnh xuống đỉnh đầu và vai.

“Tĩnh như tượng ngọa, động như long cuồng, Long Tượng Bàn Nhược Chưởng chiêu thứ hai, Phi Long Tại Thiên!”

Đột nhiên, Trương Nhược Trần bỗng đạp xuống mặt đất một bước, vô số hoa tuyết bay lên. Hai cánh tay của hắn và hai chân nhanh chóng quay tròn, cuộn lên vô số tuyết trắng.

Mượn lực đạp của chân, cả người hắn bay lên cao hơn bảy mét, trong miệng khẽ phát ra tiếng rồng ngâm, đánh một chưởng về phía khối đá nghìn cân cách đó mười trượng.

“Ầm!”

Một khối đá to nghìn cân lập tức bị chia năm xẻ bảy, vụn đá bay khắp bốn phương tám hướng, rơi vào trong lớp tuyết dày.

Trương Nhược Trần đứng ở trên mặt đất phủ đầy tuyết, nhìn chằm chằm khối đá bị đánh vụn, tâm trạng rất vui vẻ: “Cuối cùng cũng đã luyện thành công Long Tượng Bàn Nhược Chưởng chiêu thứ hai. Hiện tại uy lực của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng có thể so sánh với võ kỹ nhân cấp trung phẩm rồi.”

Không chỉ là chưởng thứ hai “Phi Long Tại Thiên” mà chưởng thứ nhất “Man Tượng Trì Địa” cũng đã đạt tới uy lực của võ kỹ nhân cấp trung phẩm.

Nếu như Trương Nhược Trần tu luyện được chiêu thứ ba, vậy thì uy lực của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng có thể so sánh với võ kỹ nhân cấp thượng phẩm.

Mỗi một lần tu luyện nhiều hơn một chiêu thì có thể thăng lên một phẩm cấp, càng trở lên cao siêu và huyền diệu hơn.

“Long Tượng Bàn Nhược chưởng chiêu thứ nhất, Man Tượng Trì Địa!”

Trương Nhược Trần chân đạp nhịp bước, điên cuồng xông lên, thân thể giống một con voi hung dữ đang chạy băng băng, đánh một chưởng vào trong không khí phát ra một chuỗi tiếng nổ.

Vô số hoa tuyết bị sức mạnh của chưởng đó đánh bay ra ngoài, hòa tan thành từng giọt nước đá trong không khí.

“Mặc dù uy lực của chưởng thứ nhất hơi yếu hơn chưởng thứ hai một chút, nhưng cũng đủ để đạt tới uy lực của võ kỹ nhân cấp trung phẩm rồi, Long Tượng Bàn Nhược Chưởng quả thực huyền diệu.”

Trong luyện võ, đó được gọi là lực lượng của một con trâu.

Không phải võ giả nào ở Hoàng Cực cảnh hậu kỳ cũng có thể làm được. Nếu như có thể đánh ra lực của một con trâu thì đã đạt được tiêu chuẩn của võ giả Hoàng Cực cảnh hậu kỳ rồi.

Trương Nhược Trần mới vừa tu luyện đến Hoàng Cực cảnh hậu kỳ mà thôi, nhưng nhờ vào ưu thế có sáu đường kinh mạch trong cơ thể, cộng với uy lực của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng thì đã có thể đánh ra uy lực của một con trâu rồi, có thể nói là vô cùng có tiềm lực.

Ngày sau tu vi tăng lên, thân thể cũng khỏe mạnh hơn thì hắn nhất định có thể đột phá được sức mạnh lớn hơn nữa.

Sau khi Trương Nhược Trần dọn dẹp toàn bộ vụn đá trong sân thì lại quay về phòng. Hắn không tu luyện nữa mà nằm trên giường, hoàn toàn thả lỏng thân thể, chìm vào giấc ngủ.

Sau khi đột phá Hoàng Cựu cảnh hậu kỳ, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Hắn vốn tưởng phải cần tới thời gian ba tháng mới có thể đạt tới cảnh giới này, nhưng nhờ vào nguồn tài nguyên tu luyện dồi dào và sức mạnh thời gian của Thời Không tinh thạch thì

Hắn có lòng tin sẽ đột phá đến cảnh giới cao hơn trước kỳ khảo hạch cuối năm.

Nghỉ ngơi một đêm, Trương Nhược Thần cảm thấy tinh thần càng thêm dồi dào, toàn thân tràn đầy sức mạnh.

“Tụ Khí đan và Luyện Thể tán đã tiêu hao hơn phân nửa rồi, lại phải đến Vũ thành mua một ít.”

Sau khi ăn bữa sáng cùng Lâm phi và Vân Nhi thì Trương Nhược Trần rời khỏi hoàng cung một mình, đi về hướng Vũ thành.

Tới Đan thành, hắn đi vào một cửa tiệm tên là “Thanh Huyền các”.

Cửa tiệm này mở ở ngã tư, là cửa tiệm thuộc hạng ba trong Đan thành, đa số các võ giả qua lại đây đều đến nơi này, có người đến mua đan dược phù hợp với mình, có người đến để bán dược liệu quý mà mình vừa đào được.

Một vị lão giả có nốt ruồi đen trên khóe miệng không biết đã đến bên Trương Nhược Trần từ khi nào, ông ta híp mắt cười nói: “Vị công tử này, có phải ngươi muốn mua Tụ Khí đan không?”

Trương Ngược Trần hơi giật mình, quay người nhìn chằm chằm vị lão giả kia.

Vị lão giả này có chút không đơn giản, lại có thể im hơi lặng tiếng đi đến bên Trương Nhược Trần như vậy, nếu không phải ông ta chủ động mở miệng thì Trương Nhược Trần cũng không phát hiện ra.

Chắc chắn là một vị cao thủ võ đạo!

Vị lão giả đó cười cười, giới thiệu với hắn một chút: “Lão phu là Mặc Hàn Lâm, là chưởng quầy của tiệm đan dược này.”

“Hóa ra là chưởng quầy, tại hạ họ Trương.”

Trương Nhược Trần gật đầu, rồi nói: “Ta muốn mua năm mươi viên Tụ Khí đan, ba mươi phần Luyện Thể tán. Không biết Thanh Huyền các có dự trữ đủ không?”

Mặc Hàn Lâm khẽ giật mình, đúng là một đơn hàng lớn, chỉ có một vài đại gia tộc mới có thể mua một lần nhiều nguyên liệu tu luyện như vậy. Còn ông ta rất ít khi gặp võ giả nào mà lại mua nhiều đan dược như thế.

Tụ Khí đan và Luyện Thể tán không phải là thứ đồ rẻ tiền, võ giả bình thường căn bản là không thể mua nổi.

“Nếu như Trương thiếu gia đến nhà khác thì có lẽ không thể mua được nhiều đan dược như vậy. Thật trùng hợp là Thanh Huyền các của bọn ta vừa hay có một lượng lớn Tụ Khí đan và Luyện Thể tán, chắc chắn đáp ứng đủ nhu cầu của Trương thiếu gia.”

Mặc Hàn Lâm lấy ra một cái bàn tính, gảy một hồi, khóe miệng lão khẽ cười, nói: “Năm mươi viên Tụ Khí đan, ba mươi phần Luyện Thể tán, vốn dĩ giá của chúng là tám vạn lượng bạc. Nhưng Trương thiếu gia mua một lần với số lượng lớn như vậy thì đương nhiên được ưu đãi rồi, ngươi chỉ phải trả bảy vạn hai nghìn lượng bạc thôi!”

Trương Nhược Trần cười nói: “Chưởng quầy đúng là một người phóng khoáng, sau này nếu có mua đan dược ta nhất định sẽ đến chỗ ông mua.”

Số bạc còn dư trên người Trương Nhược Trần không còn nhiều, không đủ trả một khoản tiền lớn như vậy, vì vậy hắn đi ra tiền trang của Vũ thành rút hai mươi vạn lượng bạc.

Tiêu mất bảy vạn hai nghìn lượng bạc, cộng với số dư trước đó thì trên người hắn vẫn còn tổng cộng mười ba vạn năm nghìn lượng.

Làm xong vụ làm ăn lớn này, mặt mày Mặc Hàn Lâm tươi như hoa, nói: “Trương thiếu gia, không biết ngươi còn cần mua thứ gì khác không?”

Trương Nhược Trần nói: “Đồ mà ta muốn mua, khẳng định chỗ của chưởng quầy không bán.”

Mặc Hàn Lâm nói: “Lẽ nào Trương thiếu gia muốn mua một binh khí vừa tay sao?”

Trương Nhược Trần lại đánh giá vị chưởng quầy này cao hơn vài phần, nói: “Chưởng quầy quả là có con mắt lợi hại.”

Mặc Hàn Lâm cười nói: “Ta làm chưởng quầy được mười năm rồi, đã gặp không đến một vạn thì cũng phải tám nghìn võ giả, cũng ít khi gặp ai không đeo theo binh khí bên người. Như vậy đi! Thanh Huyền các của bọn ta cũng có mấy cửa tiệm ở Khí thành, để ta bảo một người hầu dẫn ngươi đi.”

Một lát sau, Mặc Hàn Lâm gọi ra một tên béo khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nói với hắn: “Ham Tử, lập tức dẫn vị Trương thiếu gia tôn quý này đến Khí thành. Nói với bà chủ rằng, Trương thiếu gia là khách quý của Thanh Huyền các nên về mặt giá cả phải để cho Trương thiếu gia ưu đãi thỏa đáng.”

Tên béo Ham Tử trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc lắc đầu nói: “Không đi! Không đi! Ta không muốn gặp bà chủ, bà chủ có khả năng câu hồn của nam nhân. Gặp nàng ta, chết là cái chắc.”

Mặc Hàn Lâm hổn hển, lớn tiếng nói: “Nhưng ngươi không phải là nam nhân, ngươi hiện tại nhiều lắm cũng chỉ được coi là một đứa trẻ béo thôi, sợ gì chứ? Thôi được rồi! Nếu ngươi không đi thì tháng này ta không phát Tụ Khí đan cho ngươi nữa.”

Ham Tử lập tức sốt ruột, vội nói: “Đừng, đừng, ta đi, ta đi! Ta đi là được mà!”

Ham Tử đi về phía Trương Nhược Trần, cung kính nói: “Trương thiếu gia, mời!”

Trương Nhược Trần gật đầu, đi theo Ham Tử về phía Khí thành.

Trương Nhược Trần vẫn luôn cảm thấy vị chưởng quầy của Thanh Huyền các này có chút kì lạ, hình như không phải là người bình thường. Nhưng hắn không hề lo lắng đối phương có ác ý đối với hắn, dù sao thì trong Vũ thành có quân đội canh giữ và quản lí vô cùng nghiêm ngặt, căn bản là không có người nào dám gây loạn trong Vũ thành.

Ham Tử thấp giọng nói: “Trương thiếu gia, ngươi thật sự muốn đến chỗ của bà chủ mua binh khí sao? Bà chủ có thể câu hồn nam nhân đó! Trương thiếu gia, ngươi có phải là nam nhân không?”

“Ừm... Ta cũng chỉ là một bé trai thôi!” Trương Nhược Trần nói.

Ham Tử thở một hơi thật dài nói: “Vậy thì may quá!”

Dáng người của Ham Tử mập mập trắng trẻo, trên đầu buộc một chỏm tóc, hai vành tai rộng, đôi mắt nhỏ giống như hạt đậu.

Trương Nhược Trần có chút ngạc nhiên, nói: “Ngươi nói bà chủ có thể câu hồn nam nhân, lẽ nào bà chủ nhìn rất xinh đẹp sao?”

Ham Tử gật đầu, nói: “Bà chủ đương nhiên vô cùng xinh đẹp rồi, quả thực là quốc sắc thiên hương, quyến rũ vô cùng, một khi liếc mắt nhìn là khiến tim người ta nhảy ra ngoài, mặt đỏ tim loạn. Nhưng ngươi không biết đâu, bà chủ đã từng gả cho bảy ông chủ rồi.”

“Gả cho bảy ông chủ sao?” Trương Nhược Trần hơi kinh ngạc.

Ham Tử lại nói: “Đúng vậy! Bảy ông chủ đều chết cả rồi, toàn bộ đều chết trong đêm động phòng hoa chúc.”

Trương Nhược Trần hỏi: “Sau khi bảy ông chủ chủ chết thì sản nghiệp của họ đâu?”

“Đương nhiên đều là của bà chủ rồi! Ngay cả chưởng quầy của bọn ta cũng chỉ là làm công cho bà chủ mà thôi.”

Ham Tử thấp giọng nói: “Bà chủ quả thực là thiên sát cô tinh chuyển thế, hồ ly thành tinh, bất cứ nam nhân nào từng gặp nàng ta đều khó sống quá ba ngày. May mắn là chúng ta đều là những bé trai, có lẽ sẽ không bị nàng ta câu hồn đi mất.”

Trương Nhược Trần gật đầu, nói: “Hy vọng thế!”