Buổi tối,
Thủ đô London hoa lệ tràn ngập ánh đèn màu.
Trong căn biệt thự nọ, tràn ngập sự ấm áp của không khí gia đình, có một bạn trẻ nào đó đang bế một cục bông rất xinh, mon men bò đến gần chiếc ghế sofa nơi có một bạn trẻ khác đang vùi đầu vào mớ giấy tờ
- “ Ê, ê tên kia.”
- “ Gì?”
- “ Anh thấy nó đẹp không?” - Chỉ vào con cún.
- “ Cô không nhìn thấy tôi đang bận hay sao mà còn ở đó đẹp với không đẹp?”
- “ Hỏi tí làm gì giữ vậy?”
Thiên Duy rời mắt khỏi đống giấy tờ, nhìn Thiên Vy rồi nhìn lại con cún
- “ Ừ, đẹp, cô với nó đẹp giống nhau, cái mặt cô nhìn y như cái mặt nó.”
- “ Anh đang đá đểu ai thế hả, ý anh nói tôi giống con cún hả?”
- “ Lâu lâu mới thấy cô thông minh đột xuất nhỉ?”
- “ Nói gì hả, ngon nói lại lần nữa coi.”
Thiên Vy nộ khí xung thiên, thả con cún xuống ghế sofa, chỉ tay vào Thiên Duy
- “ Mark, hãy nhớ, hắn ta là kẻ thù của chúng ta, đến cắn hắn cho chị, nhanh lên.”
Con Mark đôi mắt tròn xoe hết nhìn Thiên Vy lại nhìn Thiên Duy, rồi vẫy vẫy đuôi, mon men bò lại gần Thiên Duy và ... liếm liếm.
- “ Ôi, sao nó ngoan quá nhỉ?” - Thiên Duy vuốt ve con chó, cười cười chọc tức ai kia.
- “ Mark, em đúng là đồ mê trai bỏ bạn, chị có dạy em như thế không hả, cắn hắn cho chị cơ mà.”
Nói rồi bế con cún cách xa bàn tay gian ác của bạn kia. Khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào con cún
- “ Chị nói lại cho em nghe nhá, chơi với ai cũng được nhưng tuyệt đối không được lại gần tên này, hắn muốn bắt em cho vào nồi đấy.”
Thiên Duy bò ra bàn cười phá lên vì vẻ mặt rất chi là ba chấm của bạn Vy
- “ Cô đang cố ý chọc cười tôi đấy hả?”
- “ Cười cười cái đầu anh, chẳng có gì đáng để cười ở đây cả.”
- “ Lần đầu tiên tôi thấy có người nói chuyện với chó bằng vẻ mặt như cô đấy.”
- “ Kệ tôi, không phải anh đang làm việc sao, lo làm đi.”
- “ Tại ai phá đám hả?”
Thiên Vy chẳng nói chẳng rằng, ôm con cún vào một góc, nhổ lông nó tự kỉ =.=''
Im lặng được một lúc, Thiên Vy không có chuyện làm, lại tiếp tục bò lại gần ghế sofa
- “ Ê, nói nghe cái này này.”
- “ Gì nữa?”
- “ Anh đói không?”
- “ Tôi vừa ăn xong , không đói, đi ra chỗ khác chơi cho tôi làm việc.”
- “ Có cái này ngon lắm này, anh ăn thử mà xem.”
- “ Đã nói không đói rồi mà.”
- “ Thì cứ ăn xem.”
- “ Được rồi, cô phiền phức quá, ăn cái gì?”
- “ Cái này này.” - Đưa ra một cái hộp nhỏ.
Thiên Duy liếc mắt nhìn cái hộp trên tay bạn Vy, anh cảm thấy như đang có một đàn quạ đen bay đầy đầu.
- “ Hoàng Thiên Vy, cô đang giỡn mặt với tôi đó hả.”
- “ Giỡn mặt gì đâu, tôi tốt bụng đến thế kia mà.”
- “ Tốt bụng cái đầu cô, cô bảo tôi ăn thức ăn của chó là có ý gì đây hả?”
- “ Ơ, có ý gì đâu nhỉ? Con Mark cũng ăn đấy, có sao đâu?”
- “ Cô... cô đi ngay và luôn cho tôi làm việc.”
- “ Anh thông cảm chút đi mà, 3 người kia đang lo công việc của họ rồi, chỉ còn mình anh chơi với tôi thôi.”
- “ Thế cô không thấy tôi cũng đang làm việc à?”
- “ Ơ, thế anh có làm việc à, nãy giờ chỉ thấy anh ngồi cãi nhau với tôi thôi mà.”
- “ Cô... họ không giao cho cô việc gì hay sao mà nhởn nhơ thế hả?”
- “ Tôi á? Nếu như không muốn hỏng việc thì còn lâu họ mới giao cho tôi.”
- “ ... “
- “ Ê, mà anh đang nghiên cứu cái quái gì thế?”
- “ Một số thông tin về The Flower.”
- “ Đưa tôi xem xem, cái này tôi có biết một chút.”
- “ Sao? có gì đặc biệt không?”
- “ Theo những gì tôi nhớ thì The Flower năm đó cũng là một nhãn hiệu có tiếng, nhưng sau vụ kiện với Hoàng Thiên, cái tên đó gần như bị xóa sổ.”
- “ Bị xóa sổ? Thực ra tôi cũng chưa hiểu lắm, tại sao nó lại bị xóa sổ, Hoàng Thiên làm gì với nó sao?”
- “ Không, đó là một vụ kiện vi phạm bản quyền thiết kế bình thường, nhưng thực ra cũng rất khó khăn đối với Hoàng Thiên của năm đó, chỉ là bằng chứng bên chúng tôi đưa ra hợp lý hơn bên bọn họ rất nhiều nên Hoàng Thiên mới thắng được, nói thì nghe đơn giản vậy thôi nhưng phải trải qua biết bao nhiêu phiên tòa mới xử được đấy.”
- “ Nhưng mà sau cái lần thua trong vụ kiện đó, cái tên The Flower dường như không còn xuất hiện một lần nào nữa, rồi dần dần bị xóa sổ khỏi làng thời trang, chúng tôi cũng rất thắc mắc về vấn đề này. Mà lạ nhỉ, trong cái đống giấy tờ này không đề cập một chút gì đến người đứng đầu của The Flower, cũng giống như năm đó, chỉ có giám đốc điều hành và luật sư của bọn họ đứng ra xử lí vụ kiện còn người đứng đầu chưa bao giờ lộ mặt.”
- “ Cô nói tôi mới để ý, hình như The Flower này còn nhiều điều khá là phức tạp.”
- “ Anh nói rất đúng, thông tin về The Flower chúng ta có được chỉ là những thông tin cực kì mơ hồ, tập đoàn này phức tạp hơn những gì chúng ta tưởng tượng rất nhiều.” - Thiên Nhi, Thiên Phong và Thiên Lâm từ trên lầu bước xuống.
Sau khi đã ngồi vào vị trí, Thiên Lâm lên tiếng
- “ Càng nghĩ anh càng thấy khó hiểu, thật ra bọn họ làm thế để làm gì, nếu muốn hạ uy tín của Hoàng Thiên, với năng lực của bọn họ và với danh dự của Hoàng Thiên bao năm trong nghề, việc đó dường như không có khả năng. Vậy lý do là gì?”
- “ Hay là Hoàng Thiên của năm xưa từng đắc tội gì với ai nhỉ?”
- “ Nếu như là Hoàng Thiên của thời xưa thì có lẽ gây thù lớn nhất là với Hàn Thị của chúng tôi nhưng tôi đảm đảm bảo việc đó không phải do Hàn Thị làm.”
- “ Chuyện đó em biết chứ, ba anh... chắc chắn sẽ không động vào Hoàng Thiên.”
Lúc đó, điện thoại của Thiên Lâm reo, bắt máy, vẻ mặt anh trầm ngâm theo những lời nói của ai đó.
- “ Thiên Thiên, cô Marina là con gái riêng của một nhà tài phiệt rất giàu có ở Anh, từ nhỏ sống ở Việt Nam cùng mẹ. Tuy là con gái riêng không được dòng họ chấp nhận nhưng vẫn được người cha hết mực thương yêu, cô ấy là một người rất có tài, năm 22 tuổi, mẹ mất, cô ấy chuyển sang định cư bên Anh, dưới một đống hồ sơ giả, không ai biết cô ấy là ai. Điều đáng nói ở đây, cô ấy từng học chung một trường đại học với mẹ em.”
Thiên Nhi trầm tư một lúc như đang suy nghĩ cái gì đó.
- “ Là bạn? Hay là thù?”
- “ Chuyện này anh không biết, em hỏi bác gái xem sao.”
- “ Không cần làm phiền đến bác ấy đâu, là bạn hay là thù, vài ngày nữa chúng ta sẽ biết.”
- '' Em tính làm gì sao?”
- “ Ngày mai, anh ra chỉ thị tổ chức một buổi họp báo, chính thức đứng ra xin lỗi tập đoàn bên kia.”
- “ Xin lỗi? Sao em lại muốn làm thế?”
- “ Có lẽ mọi chuyện không phức tạp như chúng ta nghĩ, có lẽ cũng có những người muốn dành một khoảng lặng để chúng ta hiểu hơn về ai đó, hay cũng có thể để chúng ta trưởng thành hơn.”
- “ Tớ vẫn không hiểu cậu muốn nói gì.”
- “ Rất nhanh thôi, cậu sẽ hiểu, Vy Vy à.” - Thiên Nhi nở nụ cười nhẹ, tươi sáng mà yếu ớt như những cánh hoa mùa đông.....