- “ À, quên nói với em một điều.”
- “ Điều gì anh?”
- “ Ba mẹ anh muốn gặp em.”
- “ Gặp em? Làm gì?”
- “ Làm sao anh biết được. Nhưng họ muốn gặp em, tối nay.”
- “ Tối nay? Sao anh không nói với em sớm hơn, bây giờ mới chuẩn bị làm sao kịp?”
- “ Không cần chuẩn bị gì đâu, em cứ như thế này là được rồi.”
- “ Nhưng ...”
- “ Yên tâm đi, ba mẹ anh dễ tính lắm.”
- “ Em có nói em lo lắng đâu.”
- “ Vậy thì sao?”
- “ Chỉ là, em vẫn... chưa sẵn sàng lắm.”
- “ Vậy bao giờ em mới chịu đi gặp họ?”
Thiên Nhi cười
- “ Em sẽ đi gặp ba mẹ anh, nếu như... anh bắt được em.”
Nói rồi, Thiên Nhi vùng dậy, thoát khỏi vòng tay anh, Thiên Phong mỉm cười đuổi theo cô.
Thế là trên bãi cỏ xanh mướt, điểm xuyến một vài bông bồ công anh trắng nhẹ đung đưa trong gió, một chàng trai đuổi theo một cô gái tựa như chàng hoàng tử và nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích dạo nọ, ánh nắng ban mai nhè nhẹ chiếu xuống hai thân hình, làm rạng rỡ nụ cười trên môi họ, vô ưu, vô lo, bình yên đến kì lạ.
Làn gió nhẹ thổi qua, làm tung bay mái tóc cô gái, và cũng làm cuốn đi bao buồn phiền, mệt mỏi trong tâm trí cả hai.
Có lẽ, chỉ có giờ phút này, ở bên nhau họ mới tìm được thứ bình yên hiếm có như vậy.
Gió xua tan nỗi buồn
Gió cuốn bay nỗi đau
Gió mang kí ức đến
Gió đem muộn phiền đi
Đọng lại trong tâm trí chỉ còn niềm vui và nỗi nhớ .............
****
Cuối cùng thì Thiên Nhi vẫn đồng ý đi gặp ba mẹ Thiên Phong, quả thực thì cũng có một chút lo lắng, nhưng vì có Thiên Phong bên cạnh nên cô cũng thấy yên tâm phần nào.
Tại biệt thự nhà họ Lâm
Nơi này đúng là rộng hơn so với tưởng tượng của Thiên Nhi, nhưng nó không đem lại cảm giác lạnh lẽo, trống vắng mà có sự bình yên, ấm áp, tràn ngập hơi ấm gia đình.
Bước vào nhà, Thiên Nhi lễ phép cúi chào hai vị phụ huynh
- “ Con chào hai bác.”
Lâm phu nhân rất thân thiện, cười tươi nói
- “ Thiên Nhi, vào đây con.”
- “ Hai bác muốn gặp con ạ?”
- “ Đúng vậy, chúng ta có chuyện muốn nói với hai đứa, nhưng chuyện đó để sau đã. Vào đây, ăn cơm đã rồi nói sau.”
- “ Dạ, nhưng...”
- “ Không nhưng nhị gì hết, hôm nay bác đích thân xuống bếp đấy, cơ hội có một không hai, con nhất định phải thưởng thức.”
Nói rồi, kéo Thiên Nhi vào phòng ăn, không để cho cô nói thêm câu nào, Thiên Nhi phát hiện ra rằng, độ bá đạo của hai mẹ con nhà này y như nhau.
Bữa ăn trôi qua trong không khí vô cùng thoải mái, lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua, Thiên Nhi cảm nhận được không khí gia đình ấm áp đến vậy.
*****
- “ Hôm nay con rất cảm ơn hai bác, đã lâu lắm rồi con không được cảm nhận không khí gia đình như vậy.”
- “ Hôm nay bác cũng rất vui.”
- “ Hai bác muốn gặp con có chuyện gì không ạ?”
- “ Chúng ta có một số chuyện cần nói với hai con, chuyện này liên quan đến hạnh phúc của hai con.”
- “ Chuyện gì ạ?”
- “ Chuyện là.....”
Bỗng nhiên đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, một người giúp việc bước vào, nói
- “ Dạ thưa, có vợ chồng chủ tịch Minh Dương và con gái đến ạ.”
Ba mẹ Thiên Phong có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh lấy lại phong độ
- “ Mời họ vào.”
Ông Hoàng Dương cùng vợ và con gái bước vào, bọn họ vô cùng ngạc nhiên vì sự có mặt của Thiên Nhi.
Thiên Nhi nhàn nhã tựa người vào ghế chờ xem náo nhiệt, quả thật cô cũng có một chút tò mò về sự có mặt của bọn họ ở đây hôm nay.
- “ Mời ngồi.”
- “ Hôm nay, hai người đến đây có chuyện gì không?” - Lâm phu nhân nhàn nhạt hỏi, bà ấy không thích hai vợ chồng nhà này lắm.
- “ Chào hai anh chị, hôm nay vợ chồng chúng tôi đến đây là có chuyện muốn bàn với anh chị và cháu.”
- “ Chuyện gì?”
- “ Dạ, là về hôn ước của Minh Châu nhà chúng tôi và cháu Phong ...”
Chưa để ông ta nói hết câu, Lâm phu nhân đã ngắt lời
- “ Chúng tôi cũng đang muốn bàn với hai người về chuyện này.”
- “ Dạ, vậy có thể tổ chức lễ đính hôn sớm cho hai đứa được không ạ?” - Bà Ngọc - mẹ Minh Châu nói.
Lâm phu nhân cười nhạt
- “ Đính hôn? Tôi có nói con trai tôi sẽ lấy con gái hai người sao?”
- “ Chị nói thế là sao?”
- “ Ý của tôi là chúng tôi muốn hủy bỏ hôn ước giữa hai đứa.”
- “ Hủy bỏ hôn ước? Chị đùa à?”
- “ Tôi nghiêm túc.”
- “ Chị... chị... không thể làm thế được...” - Bà Ngọc bắt đầu nổi nóng
- “ Tại sao lại không thể?”
- “ Hôn ước giữa hai nhà sao có thể nói hủy là hủy được? Chúng tôi nhất định không đồng ý.”
- “ Nhớ lại đi, khi giao hẹn hôn ước của hai đứa, chúng ta đã nói, nếu như sau này tụi nhỏ không đồng ý thì sẽ hủy bỏ, hạnh phúc của chúng phải để chúng tự quyết định.”
- “ Đúng thế, Minh Châu nhà chúng tôi yêu con trai của anh chị.”
- “ Nhưng Thiên Phong không yêu nó.”
- “ Bác ...” - Khuôn mặt Minh Châu đau khổ nhìn Lâm phu nhân.
- “ Minh Châu à, bác biết con thích Phong nhưng con cần phải hiểu rõ, nó không yêu con, nếu như cố gắng ép buộc hai đứa bên nhau, sau này cả hai đứa đều đau khổ, chúng ta không muốn điều đó xảy ra.”
- “ Nhưng con không thể sống thiếu anh Phong được.”
- “ Cuộc đời con còn dài, sau này con sẽ gặp được người mà con yêu thật lòng, còn đối với Phong, con hãy suy nghĩ kĩ xem, có thật sự là con yêu nó hay không? Hay đó chỉ là tham vọng chiếm hữu trong con mà thôi.”
- “ Con...”
- “ Từ nhỏ, hai đứa đã được định trước là sẽ ở bên nhau, bây giờ anh chị nói thế không thấy bất công với con gái chúng tôi sao?” - Ông Dương lên tiếng.
Thiên Nhi liếc mắt nhìn ông ta, ông ta vẫn vậy, không khá hơn được chút nào. Con gái của ông ta thì bất công vậy còn cô thì sao?
Khóe môi Lâm phu nhân nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai
- “ Xin lỗi, nếu tôi nhớ không lầm thì người mà chúng tôi giao ước kết hôn với Thiên Phong không phải con gái hai người.” - Chưa để bà ấy lên tiếng, Lâm Thiên Long - ba của Thiên Phong đã nói. Đáy mắt ông ẩn hiện tia chán ghét.
- “ À, suýt nữa tôi cũng quên mất chuyện này, hai người hiểu rõ hơn ai hết, giữa Minh Châu và Thiên Phong chưa bao giờ có hôn ước mà, đúng không?” - Lâm phu nhân nói, nụ cười mỉa mai cố hữu trên môi.
- “ Ba mẹ, chuyện này là sao?” - Minh Châu nói.
- “ Chuyện này...”
- “ Nếu như hai người không nhớ thì để tôi nhắc lại cho. Hôn ước là của con trai chúng tôi, Thiên Phong và con gái của Tâm Lan chứ không phải con gái hai người. Mặc dù bây giờ không biết con bé đang ở đâu nhưng chúng tôi không cần tìm người thay thế.”
Câu nói của Lâm phu nhân đã giáng một đòn rất mạnh lên gia đình kia, và cả Thiên Nhi nữa.
- “ Hai gia đình chúng ta chưa bao giờ có mối liên hệ nào hết, vì thế nên chúng ta cũng không có gì để nói với nhau hết, các người có thể về được rồi đấy.”
Bọn họ đi rồi, ánh mắt Thiên Nhi đờ đẫn như lạc vào miền không gian vô định nào đó, câu nói lúc nãy của Lâm phu nhân vẫn quanh quẩn trong đầu cô, rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Vẻ mặt đó không lọt khỏi đôi mắt Thiên Phong, anh nhìn cô.
Rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, khóe môi anh cong lên thành một đường cong cực kì hoàn hảo.
...........................................................