Sáng sớm, Thiên Nhi xuống nhà với một tâm trạng khá tốt, chỉ có đôi mắt vẫn thoáng đỏ hoe.
Ở dưới nhà, 2 anh em Thiên Lâm đang vừa cãi nhau vừa làm bữa sáng, ngày nào cũng vậy, có hai người này căn nhà của họ nhộn nhịp hẳn lên.
- “ A, Thiên Thiên, xuống đây, tụi anh sắp xong rồi.” - Thiên Lâm đưa tay vẫy vẫy cô.
- “ Em ra ngoài vườn một lát.”
- “ Ừ, đi đi, làm xong anh sẽ gọi.”
Khoác thêm chiếc áo mỏng tanh, Thiên Nhi bước ra ngoài vườn, trời còn mưa bụi lất phất, không khí rất dễ chịu.
Cô bước chầm chậm trên thảm cỏ xanh mướt rồi bất chợt đứng lặng trước một vườn hồng - vườn hồng trắng. Hoa hồng trắng là loại hoa tượng trưng cho sự thanh khiết, cho một tình yêu cao đẹp, và là loại hoa mà mẹ cô thích nhất. Cô nhớ lại giấc mơ đêm qua, mẹ nói nơi đó là thiên đường của mẹ, là nơi mẹ sẽ tìm thấy hạnh phúc mới. Thiên Nhi khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ những cánh hoa mỏng manh, dịu dàng, âu yếm như cách mẹ từng làm.
Tiến lên chút nữa là vườn hoa hồng xanh, loài hoa mà cô thích nhất. Mẹ từng nói, hoa hồng xanh tượng trưng cho một tình yêu đơn phương bất diệt, nhưng cô không hề thích ý nghĩa đó. Cô thích màu xanh của nó, tràn trề sức sống, luôn xanh tươi bất kể trong hoàn cảnh nào, một màu xanh đẹp đến kì lạ.
Từ những ngày đầu tiên được mẹ cho tiếp xúc với hoa hồng, cô đã cực kì thích nó, cô có thể ngồi trong lòng mẹ cả ngày để nghe mẹ kể về truyền thuyết của loài hoa này.
Thiên Nhi đưa tay ngắt một cành hồng, trên những cánh hoa còn vương những giọt nước li ti, dư âm của cơn mưa. Đưa lên mũi, khẽ cảm nhận hương thơm dìu dịu của nó.
Cầm theo cành hoa hồng, cô quay bước vào nhà.
Vừa ngồi xuống bàn ăn, Vy đã hớn hở chạy đến bên cô, rồi như chợt nhận ra điều gì khác thường
- “ Thiên Thiên, cậu sao vậy?”
Thiên Lâm cũng nhận ra điều khác thường
- “ Em sao vậy, sao em lại khóc.”
- “ Em... em mơ thấy mẹ.”
- “ Mẹ????”
Thiên Nhi khẽ gật đầu
- “ 10 năm, rốt cuộc mẹ cũng chịu đến gặp em.”
- “ Vậy... bà ấy... nói gì?”
- “ Mẹ muốn em hạnh phúc.”
- “ Ai cũng muốn cậu được hạnh phúc hết, Thiên Thiên.”
- “ Ừ, tớ sẽ hạnh phúc mà, cả hai người cũng phải như thế đấy.”
- “ Được rồi chuyện đó tính sau, ăn sáng đi rồi còn đến trường.”
***
Học viện Royal hôm nay hình như lại có gì mới, hội trường, sân khấu trang hoàng rất đẹp, chắc lại có lễ hội gì đó.
- “ Tớ nghe nói sắp đến kỉ niệm thành lập trường rồi đấy.” - Thiên Vy nói.
- “ Thảo nào trang hoàng ghê vậy. Kỉ niệm thành lập thì có gì hay chứ.” - Thiên Lâm
- “ Trường này do mấy tập đoàn lớn xây dựng nên mà anh, đây là một dịp phô trương rất tốt đấy chứ.”
- “ Cũng đúng, là dịp để bọn nhà giàu phô trương thanh thế.”
Ba người bước trên hành lang dẫn về lớp học, bỗng nhiên có một số người đứng chắn trước lối đi, thì ra là hoa khôi Minh Châu và đám bạn của cô ta
- “ Chào hoa khôi, cô lại có chuyện gì nữa thế?” - Thiên Vy nói bằng giọng giễu cợt
- “ Không liên quan đến cô, Hoàng Thiên Nhi, tôi muốn nói chuyện với cô.”
- “ Có chuyện gì?”
- “ Cô có dám đấu với tôi một trận không? Ai thua sẽ phải tự động rút lui, đồng nghĩa với việc, anh Phong sẽ thuộc về người thắng. Dám đấu không?”
- “ Xin lỗi, tôi không coi Phong là một phần thưởng, rút lui hay không cũng không phụ thuộc vào việc cô nói là được, nhưng nêu cô muốn thì tôi sẽ đấu với cô. Muốn đấu như thế nào?”
- “ Cô biết sắp tới sẽ là lễ kỉ niệm thành lập trường chứ?”
- “ Thì sao?”
- “ Năm nào cũng thế, trong lễ kỉ niệm thành lập trường, sẽ có một phần thi bầu ra hoa khôi đương nhiệm của năm đó, cô dám thi với tôi không?”
- “ Hoa khôi?”
- “ Đúng vậy, nhưng nếu cô sợ thua thì tôi cũng không ép.”
- “ Được rồi, thi thì thi.”
- “ Hy vọng cô sẽ không hối hận.”
- “ Người hối hận là cô mới đúng.”
- “ Cứ đợi xem.” Minh Châu cười, nụ cười tràn ngập tự tin.
***
Sân thượng
- “ Em muốn tham gia cuộc thi đó?”
- “ Đúng vậy.”
- “ Em chắc chứ? Em không thích mấy nơi ồn ào mà.”
- “ Chắc chắn, vậy nên anh cứ ngồi yên ở đó đợi em rước về đi.” - Thiên Nhi cười
- “ Em coi anh là phần thưởng?”
- “ Đúng thế.”
Cô cười, Phong cũng cười. Con nhóc này, dám đem anh ra làm phần thưởng, được lắm, đã thế anh sẽ giúp cô một tay, cho cuộc thi náo nhiệt hơn.
Anh chăm chú quan sát khuôn mặt cô. nụ cười đó, ngây thơ, bướng bỉnh, khác hẳn Hoàng Thiên Nhi của ngày thường. Nụ cười đó làm anh rung động.
- “ Thiên Nhi.”
- “ Sao anh?”
- “ Sao em khóc?”
- “ Em.. em mơ thấy mẹ.”
- “ Mẹ em...”
- “ Anh cũng biết, em là trẻ mồ côi mà. Mẹ em mất 10 năm trước rồi.”
- “ Vậy...”
- “ Đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua, mẹ đến gặp em. Anh biết mẹ nói gì với em không?”
- “ Nói gì?”
- “ Mẹ nói cuối cùng mẹ cũng yên tâm ra đi, cuối cùng em cũng tìm thấy người em cần.”
- “ Anh sẽ thay mẹ đem lại hạnh phúc cho em.”
- “ Em có nói người đó là anh sao?”
- “ Ngoài anh ra không còn người nào khác đâu.”
- “ Anh tự tin quá đấy.”
- “ Tất nhiên anh tự tin sẽ đem đến hạnh phúc cho em.”
Thiên Nhi cười, đứng dựa vào lòng anh
- “ Anh biết không, trước khi gặp anh, em đã rất nhiều lần mệt mỏi với cuộc sống, rất nhiều lần muốn đi theo mẹ, nhưng hình như ông trời không cho em đi.”
Anh vòng tay ôm lấy cô, truyền hơi ấm cho cô
- “ Ngốc quá, sinh mạng của em, em phải biết quý trọng chứ. Lần sau không bao giờ được có suy nghĩ như thế nữa.”
- “ Sẽ không có lần sau đâu. Vì em biết có một người rất cần em, và em cũng cần người đó.”
Thiên Phong nở nụ cười ấm áp.
- “ Cuộc thi này, em sẽ thắng cho anh xem.”
- “ Ừ, thắng đi, coi như là quà ra mắt ba mẹ chồng tương lai.”
- “ Ba mẹ chồng tương lai?”
- “ Ba mẹ anh cũng sẽ tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường.”
Thiên Nhi bất giác có tâm trạng khá căng thẳng, không biết Chủ tịch và phu nhân Lâm gia có lạnh lùng, sắt đá như lời đồn trên thương trường hay không.
- “ Nhưng em có nói là sẽ lấy anh sao?”
- “ Em không trốn được đâu!”