*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Không Hạo thấy cảnh này, vừa kinh vừa sợ.
Kiếm pháp Âm Ảnh???
Đối phương thế mà lại thi triển cùng loại kiếm pháp Âm Ảnh với mình.
Nhưng Tư Không Hạo lại cười.
“Hahaha, cho dù ngươi cũng có kiếm ý, cũng biết kiếm pháp Âm Ảnh, nhưng dưới sự chênh lệch giữa cảnh giới của hai người chúng ta, ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi bù đắp nó bằng cách nào!!” Tư Không Hạo cười một cách dữ tợn.
Tu vi của hắn là Luân Hải Cảnh tầng thứ tám, chỉ dựa vào mức độ nồng đậm của linh lực cũng đã không phải thứ mà một Tụ Linh Cảnh viên mãn có thể so bì được rồi.
Lạc Vũ Thương cũng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu.
Chỉ là nhìn vào mức độ lớn nhỏ của hai luồng kiếm quang, kiếm quang của Tư Không Hạo vượt xa của người kia.
Toi rồi.
Thế này thì so kiểu gì.
Chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Oành!!!
Một âm thanh cực lớn vang lên.
Hai luồng kiếm quang va vào nhau.
Toàn bộ hang động đều trấn động mạnh.
Thế nào rồi?
Ai mạnh hơn? Chắc chắn là Tư Không Hạo nhỉ?
Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn qua.
Nhưng vừa đưa mắt nhìn.
Đám người đều ngây ra như phỗng.
Nơi kiếm quang va chạm nhau, bị nứt ra một vết nứt sâu mười mấy mét.
Hai luồng kiếm quang có lực ngang nhau, triệt tiêu lẫn nhau rồi.
“Không, không, không thể nào, kiếm ý bậc hai? Ngươi lại có thể lĩnh ngộ tới kiếm ý bậc hai ư!!!” Tư Không Hạo thất thanh nhìn Lâm Tiêu, không tin vào mắt mình nữa.
Phải biết, hắn lĩnh ngộ được kiếm ý một bậc rưỡi, đã dẫn tới trấn động không nhỏ ở Huyền Âm Tông rồi.
Ngay đến cả Huyền Âm tông chủ cũng cực kỳ coi trọng hắn, chuẩn bị bồi dưỡng hắn thành tông chủ nhiệm kỳ tiếp theo.
Nhưng, nhưng khi so sánh với người trước mặt này.
Hắn là gì chứ.