Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 883




“Có thể tìm mấy tên Đại Đế kia tính sổ sao?” Can Anh Túc mắt sáng lấp lánh.

Cái chủ ý này đương nhiên nàng tán thành cả hai tay, đặc biệt khi bây giờ đã đột phá sinh tử cảnh, thực lực tăng lên rất nhiều. Nếu là một Đại Đế đúng tiêu chuẩn thì chắc chắn nàng không phải đối thủ.

Nhưng Đại Đế từ ngàn năm trước của Huyền Thiên giới, lại còn chìm vào giấc ngủ sâu mới tỉnh dậy thì trạng thái thể chất còn lâu mới hồi phục lại. Hơn nữa mấy tên Đại Đế kia còn bị nàng đả thương tới tâm mạch.

Theo như Lâm Tiêu nói thì bây giờ là lúc tốt nhất để báo thủ.

“Vừa hay có thể bồi bổ cho Thiên Đạo Tháp.” Lâm Tiêu nói.

Sau khi thắp được 20 ngọn đèn trời của Thiên Đạo Tháp thì khoảng không gian trong tháp đã to hơn lúc ban đầu tới vài chục lần. Đừng nói là chứa được tới năm sáu thế lực lớn, kể cả năm mươi sáu mươi cũng có thể để vừa.

Còn về công năng thì người bị nhốt vào tháp càng nhiều đối với Lâm Tiêu lại càng có lợi, tăng phúc cũng sẽ tăng càng mạnh. Đồng thời sức mạnh ý cảnh cũng được tích lũy nhiều hơn, đối với việc thắp đèn trời đương nhiên có sự trợ giúp cực kỳ lớn.

“Nhưng, nhưng chúng ta không biết mấy Đại Đế kia thuộc thế lực nào?” Can Anh Túc tự nhiên nghiêm túc hẳn lên.

Lúc mấy Đại Đế kia công kích bọn họ đều là dùng ý niệm và phân thân, có cả hư ảnh Đại Đế. Chỉ biết được khí tức nhưng lại không nhìn rõ dung mạo. Với diện tích Huyền Thiên giới bây giờ bọn họ không thể đi từng Thiên Vực tìm được.

“Chúng ta không biết nhưng có người sẽ biết.”

Lâm Tiêu cười nhẹ, tay trái giơ ra một loạt tàn dư của khí tức xuất hiện trong tay hắn.

“Đây là……?” Can Anh Túc cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ rõ.

“Là hư ảnh của Đại Đế từ tay ngươi chạy ra, lúc ta xử chúng thì thuận tay lưu lại chút khí tức của hắn. Việc đầu tiên là đi tìm hắn.” Ánh sáng lạnh trong mắt Lâm Tiêu loé lên.

“Hiến tế!” hắn nhẹ giọng nói.

Một giây sau ý cảnh đặc biệt trong người Lâm Tiêu bắt đầu luân chuyển, bao lấy khí tức còn tàn dư kia.

Ong~

Một cánh cổng dịch chuyển tức thời xuất hiện, ngoài việc cánh cổng dịch chuyển xuất hiện thì không có bất kỳ dị tượng nào khác. Sau khi ý cảnh đặc biệt đặt tới cấp lĩnh vực việc cống hiến một vật phẩm sẽ mở ra cánh cổng dịch chuyển, chuyện này đã trở nên này càng dễ dàng hơn.

“Đại Tiêu Tiêu, sau khi bước vào cánh cổng này là chúng ta tới thẳng chỗ Đại Đế kia hả?” Can Anh Túc ngạc nhiên hỏi.

“Thông minh! Ngươi vừa đột phá sinh tử cảnh, cho nên cứ ở lại đây đợi ta!” Lâm Tiêu nói sau đó bước về phía trước, hắn chỉ đặt nửa bàn chân vào cánh cổng.

“Người ta không muốn! ta cũng được mà!!!” Can Anh Túc nũng nịu, mau chóng bước theo.

Hơn nữa chỉ cần thứ đang ngủ yên trong dòng máu của nàng còn tồn tại, Can Anh Túc biết được an nguy của bản thân như thế nào. Thứ đó có lẽ còn mạnh hơn mấy tên Đại Đế này, còn về việc đối phương là cái gì! Tại sao lại tồn tại trong cơ thể nàng.

Can Anh Túc cũng không biết, nhưng nàng có thể cảm nhận sự tồn tại này không phải bỗng nhiên có trong cơ thể nàng, mà nó đã ở đó từ rất lâu rồi. Lúc Lâm Tiêu bị công kích ở cánh cổng phong ấn sự tồn tại này mới bị đánh thức.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

……

Cả hai người cùng nhau bước vào trong cánh cổng, sau một trận khí hỗn loạn thì chỉ khoảng ba giây sau đã xuất hiện ở một nơi khác. Trước mắt hai người là một cánh cổng tông môn, một hòn đá to được đặt trước của tông có khác tên tông môn.

Vạn Tượng Tông.

Ở đây linh khí nồng đậm hơn Đông Vực rất nhiều, có thể coi như là một mảnh đất quý.

“Là một tông môn có vị thế tốt như vậy mà còn phải tới Đông Vực cướp cơ duyên, đúng là tham lam!” Can Anh Túc phẫn nộ.

“Chuyện thường, lòng người tham lam. Đặc biệt là những kẻ càng mạnh, ai chả muốn biến thành mạnh hơn nữa. Chỉ là vận may của chúng hơi kém gặp ngay phải chúng ta.” Lâm Tiêu đưa mắt nhìn tên tông môn, trên mặt không mang cảm xúc gì.

Ở Huyền Thiên giới chuyện cướp bóc này là điều bình thường. Lúc bình thường thì nói đạo lý nói pháp luật. Nhưng khi thực lực hơn người thì đương nhiên nắm đấm mới là vương đạo.

“Tông chủ Vạn Tượng Tông, mời ra đây một chuyến.” Lâm Tiêu ngữ khí lạnh nhạt, âm thanh lại vang vọng toàn Vạn Tượng Tông.

Ngữ khí của hắn cũng đã được coi là khách khí lắm rồi. Thậm chí còn dùng cả từ ‘mời’. Bởi vì Lâm Tiêu có thể đoán được ra, việc hư ảnh Đại Đế đến cướp đoạt này chắc chắn ít nhiều có liên quan không ít tới người trong tông của bọn chúng.

Cửu Thành Cửu là Đại Đế chìm vào giấc ngủ của Vạn Tượng Tông, sau khi cảm nhận được khí tức của cánh cổng phong ấn thì lập tức phân thân đưa thần niệm tới Đông Vực. Tuy mấy người kia nói là vô tội cũng không sai, nhưng bọn họ đã bị liên lụy nhân quả này.

Cho nên, Lâm Tiêu mới không trực tiếp đánh thẳng vào trong, hơn nữa chủ đích tới đấy là muốn bắt người. Bao gồm Đại Đế Vạn Tượng tông kia. Đương nhiên nếu có kẻ không phục thì cũng chả phải quan tâm tới chúng nữa.

“Kẻ nào dám làm loạn ở Vạn Tượng tông ta!”

“Vậy mà còn dám gọi tông chủ của chúng ta ra ngoài, một kẻ bình thường mà có thể gặp được tông chủ của bọn ta sao?”

“Tên vọng tưởng, kể cả có là một Bán Đế cũng không dám tới đây gây rối đâu.”

“Hahaha, sợ rằng kẻ kia không biết rằng Đại Đế của chúng ta đã tỉnh lại.”

“Hiện tại Đại Đế trấn tông của ta đã xuất thế, ai dám tới Vạn Tượng tông gây loạn.”

Sau khi Lâm Tiêu mở lời mời thì nhận lại vô vàn tiếng mắng chửi từ trong tông. Hơn nữa chỉ khoảng hai giây sau có một đoàn người vội vã bước ra khỏi sơn môn. Dẫn đầu là tông chủ Vạn Tượng tông, hơn nữa theo sau là khoảng mười mấy trưởng lão sinh tử cảnh.

Trong mắt bọn họ chuyện này cực kỳ dễ xử lý, chỉ một lời mà dám mời tông chủ ra mặt, thật đúng là không nể mặt tông chủ.

“Người là kẻ hò hét vừa này sao?” Một trưởng lão cao tuổi lên tiếng.

Ông ta đưa ánh mắt đầy nghi hoặc và kinh ngạc nhìn hai người Lâm Tiêu, chỉ là một đôi thiếu niên thiếu nữ mới bước vào sinh tử cảnh, trên cơ thể có mang khí tức sinh mệnh……Nhưng vẫn chỉ là hai người trẻ tuổi.

“Đại đế của các ngươi ở đâu? Ngươi biết không? Làm ơn dẫn đường.” Lâm Tiêu không để ý những câu hỏi của đối phương mà lập tức đưa ra một câu hỏi khác.

Tông chủ của Vạn Tượng tông có xuất hiện hay không hắn chả quan tâm, quan trọng là có người dẫn đường cho hắn tới chỗ Đại Đế. Xem ra sau khi thần hồn Đại Đế trọng thương đã rút về nơi trú ẩn.

Lúc Lâm Tiêu tới đây hắn cũng đã dùng thần thức quét qua một lượt, nhưng lại không phát hiện ra khí tức của đối phương. Nhưng ý cảnh đặc biệt đã đưa hắn tới đây vậy chắc chắn Đại Đế ở đây.

Một Đại Đế liều mạng ẩn nấp, với thủ đoạn tìm người của Lâm Tiêu thì sợ rằng phải lật tung cả Vạn Tượng tông này lên.

“Tiểu tử, ngươi thật không biết điều, lão tổ của bọn ta mà ngươi muốn có thể gặp sao?”

Một trưởng lão sinh tử cảnh trung kỳ không nhìn nổi thái độ vọng tưởng của Lâm Tiêu lập tức đưa tay ra lệnh bày trận.

Lâm Tiêu thấy thế thì giơ tay lên mở miệng nói: “Đợi chút, ta vẽ vòng tròn đã.”

Môn chúng Vạn Tượng tông: “????”