Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 873: Thật sự không có yêu thú




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không phải! Ta chỉ là đói bụng, lúc lẻn ra ngoài còn chưa ăn cơm, sau đó bị bắt nhốt hai ngày qua cũng chưa ăn, bây giờ bụng đói rồi...".!" Anh Túc nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt ấm ức.

Lâm Tiêu liếc nhìn, lẽ nào đây không phải là tự làm tự chịu sao?!

Hắn vô thức lật tay, cố gắng lấy một ít thức ăn từ trong nhẫn trữ vật ra nhưng sau đó nhớ ra, sau khi dùng Đại Luân Hồi Thuật trở lại nơi này, không chỉ có lực lượng trong cơ thể bị phong ấn, đạo khí tiểu kiếm và nhẫn trữ vật cũng tạm thời biến mất.

"Trên người ngươi có mang theo tiền không?" Lâm Tiêu hỏi.

Khi Anh Túc nghe vậy, cô mở to mắt nhìn hắn, nói: "Ta chưa từng dùng tiền bao giờ..."

Lâm Tiêu: "..."

Dù sao cô ấy cũng là trưởng công chúa, mới bảy tám tuổi, chuyện này cũng có thể hiểu được.

"Vậy thì nhịn đói đi, dựa vào tu vi thực lực hiện tại của người, nhịn đói hai ngày chắc cũng không sao." Lâm Tiêu nhún nhún vai nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nếu đổi lại là nơi nào khác, dễ dàng giết chết hai yêu thú có thể bán được không ít tiền. Nhưng đây là nơi ở gần hoàng cung Đại Can, thật sự không có yêu thú, dã thú xuất hiện.

Có lẽ lúc này, phía hoàng cung Đại Can đã phát hiện sự biến mất của họ, chắc hẳn đã phái rất nhiều người để truy tìm họ. Hắn không muốn bị phát hiện sớm như vậy.

“Ọt ọt ọt!” Âm thanh đó lại vang lên.

Ngay khi Lâm Tiêu đang định trêu trọc thêm vài câu thì mới phát hiện âm thanh kia không phải phát ra từ bụng đối phương, mà là —— từ chính bụng của mình.

Hả!? Lúc này hắn cũng cảm thấy hơi đói.

Điều này làm cho Lâm Tiêu cảm thấy có chút thú vị, lần trước khi hắn cảm thấy đói đã là hơn trăm năm trước rồi.

Thật không ngờ, Đại Luân Hồi Thuật còn chú ý đến khía cạnh này.

"Hì hì, xem ra có ngươi có thể cùng ta nhịn đói rồi." Tiểu ni tử Anh Túc hả hê cười nói.

Tiếng bụng ọc ọc của hai người khiến sự căng thẳng của Anh Túc biến mất.

Đi được một lúc, hai người đến một hội chợ đêm. Đèn ở đây sáng rực và đầy màu sắc, không khí tràn ngập mùi của các loại đồ ăn vặt.

Anh Túc nhìn trái nhìn phải, thứ gì cũng cảm thấy rất mới mẻ. Đối với cô, nơi này giống như một thiên đường, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó kể từ khi sinh ra.

So với hoàng cung mà trong mắt Anh Túc, nó chẳng khác gì ngục tù lạnh lẽo. Từ sáng đến tối đều bị theo dõi, trông chừng với danh nghĩa chăm sóc cô. Ngay cả khi cô tìm được cơ hội ra ngoài để chứng tỏ bản thân thì cũng sẽ bị bắt về ngay lập tức.