Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 741: Nhưng sự tuyệt vọng cứ lan ra từng chút một




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các chiến sĩ Hoa Hạ sau khi nhìn thấy cảnh này thì ý chí chiến đấu không ngừng tăng lên. Càng thêm sung sức giết những con yêu quái xung quanh. Chỉ là bọn họ không chú ý tới sau khi thống soái nói xong câu này, thì đằng sau có gì đó phát sáng.

Châu Hồng Phi không tiếp tục tiến lên phía trước chém giết yêu quái mà mau chóng vận chuyển công pháp, khôi phục linh lực sức mạnh và khí huyết…..còn chữa cả thương tích.

Đúng vậy, không sai. Bây giờ ông ấy đang bị trọng thương. Những nội thương này không phải do con yêu quái kia gây ra, mà là bị ý cảnh tai ương phản phệ.

Trên mặt Châu Hồng Phi giống như không có gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu điên cuồng chửi rủa. Mẹ kiếp! cái cảnh giới rách này, uy lực thì mạnh thật đấy nhưng tác dụng phụ cũng chả kém.

Nếu không phải vì gặp con yêu quái Hoá Đỉnh cảnh kia, có đánh chết ông ta cũng không dùng cái ý cảnh này. Nhưng lúc Châu Hồng Phi đang hít vào mấy hơi thì một loại cảm giác đáng sợ bao trùm tới, cảm giác này còn lớn hơn cả lúc trước.

“Hừ! Người dám giết em trai ta, ta phải giết tất cả các ngươi để bồi táng.” Một giọng nói âm u vang lên toàn chiến trường.

Ầm!!

Một cơn thủy triều tà khí đánh lên chiến tuyến vùng duyên hải.

Cảm nhận được khí thế khủng bố này, lại nghe được âm thanh này, sắc mặt của Châu Hồng Phi và các chiến sĩ Hoa Hạ biến sắc.

Cũng ngay vào lúc này.

Không gian phía sau đại quân yêu ma bị xé ra một lỗ thủng.

Một con yêu ma có thân hình còn to hơn con yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh trước đó từ trong lỗ thủng không gian chui ra.

Trong mắt nó không có bất cứ vẻ đau thương nào, chỉ có sát ý và sự thèm khát xâm lược rõ ràng.

“ Lại là một con yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh, đây...đây đúng là rắc rối lớn rồi!” Châu Hồng Phi cười khổ.

Ông ta đã sớm cảm nhận được, cùng với những đợt tấn công hết lần này đến lần khác, chiến thuật và trí tuệ của đám yêu ma này cũng đang không ngừng tiến bộ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hoa Hạ sẽ tràn ngập hiểm nguy!

Chết tiệt!!!

Tại sao không thể cho bọn họ thêm chút thời gian chứ.

Chưa nói tới Tai Nạn Ý Cảnh của ông, chỉ với loại ý cảnh biến thái kia của em gái ông thôi. Nếu có thể đem thực lực tu vi từ Toàn Đan Cảnh đột phá lên Hóa Đỉnh Cảnh, vậy thì tuyệt đối không cần phải sợ hãi bất cứ cấp bậc yêu ma nào.

Đến lúc đó, thứ yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh như này, tới bao nhiêu, nhất định sẽ chết bấy nhiêu.

Còn có một câu nữa là....

Em gái à, em ruột của anh ơi!!! Em đang nơi đâu?

Em mà còn không đến thì anh trai em đây sẽ phải về chầu ông bà rồi!

Châu Hồng Phi nhíu chặt lông mày, trong lòng không ngừng kêu than.

Ông cũng không biết với cái trạng thái nội thương sắp kiệt quệ bây giờ, còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

“Có phải là đã hối hận vì sử dụng bí pháp kia rồi hay không? Khà khà khà, nhân loại, trí tuệ của ngươi còn không bằng bản tôn đâu!” Con yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh ở phía xa kia điên cuồng cười lớn.

Nó không phí lời thêm nữa, nói dai nói dài lại thành sai, nó hiểu.

Ầm!!

Con yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh này càng không tiến lên, mà đứng tại chỗ quơ móng ma, khuấy động tà khí, thi triển loại thần thông yêu ma nào đó.

Ngay lập tức, trên chiến trường, cát bay đá chạy, chỉ còn lại cơn gió tà khí mãnh liệt thổi, che lấp nửa bầu trời.

Cơn gió tà khí này sắc bén vô cùng, rạch lên áo giáp đặc biệt của các chiến sĩ, tạo thành những vết thương sâu hoắm.

Không ít chiến sĩ Hoa Hạ đã bị cơn gió này cứa vào, bỗng chốc máu tươi tràn ra, chiến lực giảm một nửa.

Nhìn dáng vẻ bọn họ, hiển nhiên là không kiên trì được bao lâu.

“Cái thứ đáng chết!” Châu Hồng Phi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lửa giận ngút trời.

Nhưng cho dù là vậy, ông cũng lực bất tòng tâm.

Ông nhìn chằm chằm vào con yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh kia.

Ông biết, con yêu ma này cố ý.

Đối phương rõ ràng có thể dùng phương pháp đơn giản, trực tiếp mà giết bọn họ.

Nhưng con yêu ma này lại không dùng.

Lại cứ làm theo cách này, từ từ dày vò bọn họ tới chết.

Các chiến sĩ Hoa Hạ tụ tập vào một chỗ, không ngừng phản kháng.

Nhưng sự tuyệt vọng cứ lan ra từng chút một.