Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 697




Kế hoạch đánh lén không thành vậy thì lấy đông quây ít. Phản ứng của bốn kẻ này cũng rất nhanh nhưng tốc độ của Lâm Tiêu còn nhanh hơn. Hắn nắm được đoản đao trong tay, hơi cúi người xuống rồi búng ngón tay giữa một cái.

Thanh đoản đao từ trong tay hắn chỉ nghe vèo một cái đã b ắn ra ngoài.

Phập! kẻ vừa đánh lén hắn hai mắt trợn ngược, hơi thở tiêu tan. Chỉ nhìn thấy ở giữa trán hắn xuất hiện một cái lỗ lớn cho bị chính đoản đao của mình đâm xuyên qua.

“Ngươi, sao ngươi có thể mạnh đến thế!”

“Không hay rồi, kẻ này, có vấn đề!”

“Khí tức trên người hắn chỉ ở Tụ Linh cảnh sơ kỳ, tại sao sức mạnh lại có thể đạt tới vậy, ngươi chả nhẽ….che giấu khí tức?”

Ba kẻ kia ngỡ ngàng, bọn chúng từ đầu đã thấy có gì không đúng, hai kẻ một xếp hạng 2 một xếp hạng 4 trên bảng điểm. Bọn chúng lúc đầu nghĩ trong hai kẻ này chắc chắn có một kẻ yếu dễ đối phó.

Lúc chúng tới đây dự định đầu tiên sẽ thăm dò một chút, nếu có thể giữ chân một người để đối phó người còn lại. Chỉ cần ra tay xong sẽ lập tức rút lui.

Nhưng không ngờ rằng kế hoạch của chúng hoàn toàn đổ bể. Con trâu kia sức mạnh kinh khủng hơn tưởng tượng của bọn chúng. Mà tên tiểu tử này, chỉ trong tức khắc đã lật tẩy được kế hoạch đánh lén của bọn chúng, sau đó còn trả lại công kích.

Trận này trước tiên cứ nên rút lui, ba người đồng loạt có ý rút lui. Mạng còn thì không sợ ngày sau không báo được thù. Chỉ là trong phút giây bọn chúng do dự, Lâm Tiêu cũng chỉ bình thản đứng đó nhìn, cũng không có ý động thủ ra tay. Ba kẻ kia cho rằng hắn cũng sợ bọn họ, không dám cùng lúc đánh ba người.

Nhưng chỉ một giây sau chúng liền hiểu được, bọn chúng nghĩ nhầm rồi, hơn nữa còn nhầm một cách kỳ quặc.

Một thân ảnh to lớn lao tới sau lưng bọn chúng chặn lại đường rút lui.

“Ôi, thế này cũng thật mất mặt mà, yếu đuối quá. Lão Ngưu còn chưa kịp làm gì đã chết hết rồi.” lão Ngưu cười hì hì nói.

Ba kẻ kia hoảng hốt. Cái gì? Chết hết?

Sao có thể, mới bắt đầu chưa được bao lâu. Còn chưa được 10 giây!

Khi bọn chúng quay đầu lại, sắc mặt của cả ba đều cực kỳ tuyệt vọng. Chết rồi, ngoài ba kẻ bọn chúng ra, tất cả những kẻ khác đều biến thành một đống thịt nát, chết thảm tới mức không dám nhìn.

“Lão Ngưu, ba kẻ này giao cho ngươi giải quyết.”

Lâm Tiêu quay qua nói với lão Ngưu, sau khi nói xong câu này thì ngồi xổm xuống kiểm tra người của tên đánh lén hắn vừa nãy. Đến gần hắn như vậy mà không bị phát hiện, trên người kẻ này nhất định có đồ tốt.

Ba kẻ kia nghe thấy thế thì quay qua nhìn nhau rồi mau chóng bỏ chạy về ba hướng khác nhau. Lão Ngưu chỉ cười hi hi hai tiếng rồi chọn bừa một hướng chạy theo, còn hai hướng kia hắn chả thèm quan tâm.

Thịt với canh đều đã ăn đẫy mồm, thôi thì chừa lại miếng canh cho cách tộc trưởng khác. Cây đại trượng giơ lên, kẻ kia kêu thảm một tiếng rồi im bặt.

Vài giây sau, ở hai hướng khác cũng truyền tới tiếng kêu thảm, rồi tất cả rơi vào im lặng. Lúc này Lâm Tiêu cũng đứng lên, trong tay hắn còn cầm một miếng lệnh bài.

(lệnh bài che giấu: có thể che giấu hoàn toàn khí tức và tránh mọi sự dò xét. Thời gian sử dụng còn: 55 phút.)

Mắt của Lâm Tiêu hơi sáng lên, dường như mật chương này ẩn giấu một thứ tốt.

Khi tất cả mọi người đang thể hiện toàn diện thì chỉ có hắn có thể che giấu tất cả các dấu vết. Chẳng trách trách vừa rồi hắn không hề cảm nhận được khi đối phương tiếp cận.

Chỉ điểm này thôi cũng đủ cho thấy tác dụng mạnh mật chương bí ấn này. Phải biết rằng, cường độ cơ thể và ngũ cảm của hắn không hề biến mất. Hắn thậm chí còn không thể nhận ra.

Lâm Tiêu chắc chắn rằng không ai trong chiến trường vạn tộc này có thể phát hiện ra điều đó.

Tiếc là chỉ có mươi phút thôi, ít quá.

Trong đợt đánh cá đầu tiên, mười con cá đã bị bắt.

Lâm Tiêu được một tên, các tộc trưởng yêu tộc khác cũng một tên, một mình tộc trưởng đầu trâu 7 tên.

Điều này khiến tộc trưởng đầu trâu trực tiếp tăng điểm xếp hạng từ thứ hai lên thứ nhất.

(1, Đầu trâu- tộc trưởng của yêu tộc Khai Sơn Man Ngưu, với 501 vạn điểm.

2, Huyết Đồ, tông chủ U Minh tông với 474 vạn điểm.)

"Hay lẵm!! Lão Ngưu ta lại đứng thứ nhất rồi, ha ha, xem ra lần này vị trí thứ nhất không ai khác chính là ta Lão Ngưu ta rồi."

Sau khi thấy thứ hạng trên màn trời được cập nhật, tộc trưởng đầu trâu đã hét lên hai câu. Nhưng vừa hét xong, ông ta liền phát hiện trong lời nói của mình có chút không đúng.

Kế hoạch câu cá này là do tôn thượng đại nhân lập ra, bản thân ông ta cũng chỉ là một ngư ông đắc lợi mà thôi, liệu những lời này nói ra có làm tôn thượng đại nhân buồn không.

Tộc trưởng đầu trâu nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, trong lòng có chút luống cuống.

"Lão Ngưu, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Trên mặt ta có gì sao???"

Lâm Tiêu vẫn đang suy nghĩ về cách phát huy tối đa công dụng của phong ấn bí chưởng ẩn giấu này, nhưng hắn cảm thấy không thoải mái khi bị đôi mắt to của lão Ngưu nhìn chằm chằm.

“Ừm, có chút đẹp trai.” Đầu trâu nở nụ cười nói.

Lâm Tiêu: "???"

Lão Ngưu này đang nói cái quái gì vậy? Bây giờ là lúc để bàn về chuyện này sao?

“Có gì mau nói, không nói tiếp tục câu cá.” Lâm Tiêu nói.

"Ồ, đại nhân, lần này ta không cẩn thận ta thu hoạch thêm mấy người."

"Lần sau, ta không ra tay, ngài tự mình đi." Tộc trưởng đầu trâu có chút lo lắng nói.

Lâm Tiêu mỉm cười, tưởng là cái gì, hoá ra là đang lo lắng về điều này.

"Không sao, những con cá nhỏ tôm nhỏ này ngươi thu hoạch, chờ cá lớn vào lưới, các ngươi muốn thu, ta cũng không cho đâu!" Lâm Tiêu cười nói.

"Vậy thì được rồi! Vậy thì được rồi, hơ hơ, tôn thượng đại nhân uy võ! Đã như vậy, lần sau ta sẽ không khách khí!" Nghe vậy, cuối cùng tộc trưởng đầu trâu đã buông được cục đá đè nặng trong lòng xuống.

Tôn thượng đại nhân quá tốt bụng!

Lâm Tiêu liếc ông ta một cái. Ngươi đã bao giờ khách khí chưa vậy?