Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 680: Vậy mở ra thì sao?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bây giờ chỉ có thể nhìn thấy những thứ cách mình trăm mét.

Đương nhiên, giá trị này là đối với người bình thường.

Lâm Tiêu vào thời điểm ngày và đêm giao nhau, chỉ chớp mắt một cái là thích ứng được với bóng đêm.

Bóng đêm cũng có ảnh hưởng đến hắn.

Nếu ban ngày hắn có thể nhìn thấy thứ cách xa chục cây số, thì bây giờ chỉ còn 9999 mét thôi.

Tiếp tục việc tìm kiếm rương.

Lần này, chỉ tốn nửa tiếng, Lâm Tiêu đã nhìn thấy ở phía xa xuất hiện một chùm sáng.

Đó là một chiếc rương đang âm thầm tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.

Tới rồi, tới rồi, rương bảo vật hoàng kim nó tới rồi.

Lâm Tiêu nhấc chân, cả người phi qua đó.

Nhưng khi hắn sắp tiếp cận được rương bảo vật hoàng kim.

Hú!!!! Một hung thú hình sói cực lớn đột nhiên từ bên trong một tòa kiến trúc nhảy ra, lao về phía hắn.

Tốc độ nhanh như bay, chắc đã ẩn nấp từ rất lâu rồi.

Ô?

Lâm Tiêu nhướng mày, lại còn có thú canh gác rương bảo vật nữa cơ à.

Hắn không tránh né, cứ thế đứng yên tại chỗ.

Hung thú hình sói cực lớn nhảy bổ tới.

Bộp một tiếng.

Động tác nhào tới của hung thú hình sói cứ thế dừng lại.

Tiếp đó, cổ của nó bị Lâm Tiêu túm lấy.

“Thực lực Toàn Đan Cảnh sơ kỳ, vật trong màn đêm quả đúng là mạnh hơn nhiều nhỉ.” Lâm Tiêu cảm nhận sức lực của hung thú, lẩm bẩm một tiếng.

Ngay sau đó, hai tay hắn khẽ dùng sức, xé ra.

Hung thú hình sói đầu lìa khỏi cổ.

Thân của nó nằm trên đất co giật mấy cái rồi không còn cử động được nữa.

Trong bóng đêm, Thiên Mục trên bầu trời chiến trường vạn tộc đồng thời cập nhật tin tức mới.

(Danh tính: Lâm Tiêu)

(Thế lực: Cá nhân)

(Thành tựu: Một đòn giết chết hung thú cấp hoàng kim, hoàn thành nhiệm vụ săn đầu, đạt được phần thưởng săn đầu.)

(Phần thưởng: Một bộ giáp hộ thể cấp hoàng kim.)

Tiếp đó, trên Thiên Mục chiếu ra một chùm kim quang, giống như sao băng xẹt qua màn đêm, hướng về một góc mà chiếu đi.

Lâm Tiêu bình tĩnh vươn tay tiếp lấy chùm ánh sáng.

Một bộ giáp chất lượng khá tốt xuất hiện trên tay hắn.

Khẽ nâng tay cảm nhận, độ cứng của bộ giáp này chắc là có thể chống lại đòn tấn công của Luân Hải Cảnh.

Cho dù có gặp hung thú hình sói Toàn Đan Cảnh ban nãy, thì mặc lên bộ giáp này cũng có thể bảo vệ bản thân được một lúc.

Chỉ là, bộ giáp này chỉ có thể bảo vệ thân mình.

Đầu và tứ chi đều không trong phạm vi bảo vệ.



Để không lãng phí tinh thần, Lâm Tiêu vẫn mặc nó lên người.

Dù sao trong tình huống nhẫn trữ vật không dùng được, nếu vứt thứ này đi thì cũng khá tiếc.

1. Sau khi giải quyết xong hung thú sói to lớn, ánh mắt Lâm Tiêu đặt lên rương bảo vật hoàng kim kia.

Không biết rương bảo vật này có thể mở ra thứ gì.

Khi Lâm Tiêu bước vào trong phạm vi có thể dùng đặc quyền để cảm ứng, thứ xuất hiện trong đầu không phải là thông tin bên trong rương bảo vật.

Mà một dòng nhắc nhở khác.

(Để kiểm tra rương bảo vật hoàng kim, cần tiêu hao một cơ hội mở rương, có muốn xem hay không?)

Lâm Tiêu:???

Cái quái gì vậy?

Xem một cái mà lại tốn một cơ hội mở rương?

Vậy mở ra thì sao?

Lâm Tiêu trực tiếp vươn tay ra, sờ lên rương bảo vật hoàng kim.

(Để mở rương bảo vật hoàng kim, cần tiêu hao ba cơ hội mở rương, có đồng ý mở không?)

Khi chiến trường vạn tộc chìm vào màn đêm, sau khi con yêu thú màu vàng kim bị Lâm Tiêu giải quyết rồi lấy mất dị thạch trong người. Thân xác khổng lồ của nó liền lập tức biến thành một đống tro tàn rồi tan biến vào hư vô.

Lâm Tiêu thấy vậy thì không lấy làm ngạc nhiên, điều này là hợp lý. Ngược lại cái rương màu vàng mới là thứ làm hắn cạn lời. Khi được linh thức nhắc nhở hắn đã cực kỳ ngạc nhiên.

Hay thật, hoá ra bảo rương càng cao cấp, chỉ dùng cơ hội một lần mở rương là không đủ, mà phải cần nhiều lần mở rương hơn nữa. Chiếc bảo rương màu vàng này cần tới ba lần mở rương. Vậy thì tới rương bạch kim, rương kim cương thì thế nào.

Sau đó lại nhờ tới quy tắc của chiến trường vạn tộc, một người một ngày ba lần mở rương. Cái quy tắc này đúng là đáng sợ tới cực điểm. Thảo nào chỉ vì một trận chiến vạn tộc mà huỷ diệt cả một thời đại.

Chỉ là, chuyện làm Lâm Tiêu nghi ngờ chính là……Những tộc sống sót trong chiến trường vạn tộc lần đó, những người giành chiến thắng đã đi đâu rồi?

Những người này bản thân đã là cường giả, vậy thực lực sẽ tăng vọt sau khi nhận được phần thưởng của chiến trường vạn tộc. Nhưng trong ghi chép lịch sử, lại không nhắc tới bất kỳ ai, giống như cố tình phong bế tin tức vậy.

Xem ra chỉ có thể đợi cuộc chiến này kết thúc mới có thể hiểu rõ.

Lúc Lâm Tiêu định kiểm tra bên trong rương vàng này là bảo vật gì, rồi hắn mới quyết định xem có mở ra không. Hắn dừng lại một lúc, chợt nghĩ ra một vấn đề khá nghiêm trọng.

Nếu hắn sử dụng một lần mở rương để nhìn được bên trong là gì. Vậy nếu muốn mở ra thì cần mấy lần mở rương nữa. Là hai lần hay vẫn phải ba lần. Sau khi giết hai kẻ kia hắn lấy lại đủ ba lần mở rương.

Nhỡ sau khi kiểm tra mà vẫn cần ba lần mới mở được rương, vậy thì hắn sẽ không đủ. Nếu như vậy thì mở chiếc rương vàng này cần tới bốn lần, đúng là lỗ chết mất, nhưng….nhưng cũng chả còn cách nào.

“Trời ơi! Rương vàng kìa, phát tài rồi, rương này chắc chắn cao cấp hơn rương bạc. Huynh đệ, ta nói với ngươi này, hướng này chắc chắn có thu hoạch lớn.”

Một giọng nói hưng phấn vang lên từ đằng xa, đồng thời có hai thân ảnh bay tới gần.

“Quả nhiên là rương vàng, quy tắc ở trên trời quả nhiên không sai. Trời tối sẽ có đại cơ duyên, chúng ta tìm lâu như vậy cũng chỉ tìm được rương bạc. Sau khi màn đêm buông xuống mới xuất hiện rương vàng.”

“Hả? đợi chút, không đúng, người nhìn kìa, bên cạnh rương còn có một người!”

“Khụ, lúc nãy trên trời hình như có một đạo ánh sang loé lên, chả nhẽ là kẻ này?”

“Không cần biết, cái rương vàng kia vẫn chưa bị mở, mặc dù không biết tại sao tên kia không mở rương. Nhưng hắn không cần thì chính là cơ duyên của chúng ta rồi.”

Hai người kia ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, nhìn chằm chằm vào ánh sáng từ chiếc rương vàng phát ra. Còn về việc Lâm Tiêu đứng cạnh rương vàng, bọn họ cũng chỉ nhìn hắn một cái rồi không quan tâm nữa.