Tuý ông chi ý bất tại tửu*
(*Say không phải tại rượu, thành ngữ TQ ý chỉ đi uống rượu chỉ để thưởng thức phong cảnh xung quanh.)
Tất cả có mặt ở chiến trường ai cũng nghĩ mục tiêu của Lâm Tiêu chính là ba hộ đạo giả và những thiên kiêu kia. Hoá ra lại là cả chiến trường này, hắn đang muốn làm cái gì?
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu ba hộ đạo giả và những thiên kiêu khác chính là lao tới chặn đòn công kịch này. Phải biết rằng những người bọn họ mang tới đây đều là đệ tử tinh anh cốt cán của tông môn bọn họ.
Nếu mất đi những người này thì chính là đại tổn thất cho thế lực của bọn họ, tốc độ bọn họ có nhanh thì cũng không thể bằng tốc độ của lôi điện. Hơn nữa lúc bọn họ chuẩn bị ra tay thì vô số đạo kiếm quang cũng lao về chỗ họ.
Mặc dù thực lực của những người này cường đại, nhưng lại không bắt kịp tiết tấu của cuộc chiến.
Ầm ầm ầm!
Cơn mưa kiếm quang trút xuống tứ phía, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên khắp chiến trường. Những kẻ thực lực yếu hoặc không kịp phòng ngự, chỉ cần bị kiếm quang và lôi điện đánh thẳng vào đầu thì lập tức tan biết, một chút tro tàn cũng không sót lại.
“Tiêu rồi, tiêu thật rồi!”
“Tên gia hoả chết tiệt! tại sao hắn lại mạnh đến thế!”
“Rốt cuộc là ai, tại sao lại như quái vật thế này?”
“Hả?.....đây, đây là sao…..”
“Tại sao! Lũ yêu thú lại không có việc gì!”
“Mục tiêu của tên này là người của chúng ta, đáng hận! thật đáng hận!”
Những cường giả may mắn sống sót đưa mắt nhìn quanh chiến trường liền bị đả kích. Bọn họ ít nhất mất tới ba bốn trăm cường giả Hoá Đỉnh cảnh, ngoài ra một nửa số người bọn họ mang đến cũng bị thương vong.
Cứ nghĩ bản thân đưa nhiều tinh anh tới đây, lúc tiến công đánh yêu tốc chắc chắn nắm phần thắng. Nhưng đợi bọn họ nắm rõ tình hình lúc này thì mặt ai cũng lộ ra vẻ khó tin.
Yêu tộc…..không một kẻ nào của yêu tộc bị chết trong cơn mưa kiếm quang và lôi điện này, bọn chúng chỉ thương nhẹ nằm ở một bên lề cơn mưa. Lúc này tất cả mọi người mới nhận thức được thiếu niên này chỉ đối phó với bọn họ mà thôi.
Có thể kiểm soát sức mạnh như thế, lại thêm uy lực của kiếm thế. Chỉ có thể dùng một từ đáng sợ để miêu tả.
Tất cả yêu thú trên chiến trường đều sững sờ, bọn chúng lập tức thay đổi các nhìn với Lâm Tiêu. Mặc dù nhân loài này kiêu ngạo, có thể nói kiêu ngạo một cách đáng ghét, nhưng hắn lại có thể giúp bọn họ.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!
Bây giờ cần tiêu diệt lũ xâm lược trước, phần còn lại sau cuộc chiến sẽ bàn tiếp.
“Gào! Anh em, xông lên xé xác chúng nó!”
Giữa những tiếng gầm gừ, những con yêu thú mắt đỏ dứt khoát xông về phía những cường giả nhân loài trong chiến trường. Khí thế của bọn chúng không ngừng tăng cao, mà khí thế của đám cường giả nhân loại lại không ngừng tụt xuống.
Bây giờ gió đã đổi chiều, ba hộ đạo giả và những thiên kiêu kia thấy thế thì sắc mặt âm trầm khó coi.
“Không thể để thế này được, nếu không trận này chắc chắn bại!”
“Thật không ngờ, kế hoạch hoàn mỹ lần này lại vì một người mà thất bại.”
“Ba vị hộ đạo giả, xin hãy ra tay ngăn tên kia lại, ta sẽ xông vào chiến trường, cứ giết hết đám yêu tộc rồi nói tiếp.”
“Đúng vậy, nhất định cần tới ba vị rồi, trong trận chiến này sợ rằng chỉ có ba vị mới có thể áp chế được hắn.”
Đám thiên kiêu nhìn thấy tình hình trước mắt thì nghĩ đây là cách duy nhất để cứu vãn tổn thất này.
Ba hộ đạo giả quay qua nhìn nhau, ai cũng do dự. Trách nhiệm của bọn họ chính là bảo vệ những thiên kiêu này, không ngờ tình huống phát sinh vượt tầm kiểm soát. Là những cường giả đỉnh cao, họ đã gặp qua nhiều kiểu thiên tài, nhưng hình như chưa gặp kẻ nào biến thái tới mức này.
Tên gia hỏa này cường đại, hơn nữa còn vượt xa tưởng tượng của họ.
“Được! chúng ta biết rồi.”