Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 56: Sao mà quen thuộc vậy nhỉ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tiêu ngay lập tức rống lên.

Chả trách mà Mục lão có dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi, cái mõm lợn này, ai mà nuôi nổi.

Lâm Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, vứt bỏ những tạp niệm trong đầu.

Nếu đã bắt đầu tu luyện, thì hắn cũng không định bỏ cuộc.

Chẳng phải chỉ là hốc như lợn hay sao.

Vậy thì hắn tìm mọi cách để nuôi là được rồi.

Rắc rắc!

Lâm Tiêu đứng dậy, xương cốt trong người vang lên một trận răng rắc.

Khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên.

Lố vậy má!

Chẳng phải chỉ là ngồi ba ngày không động đậy thôi hay sao. Cũng đâu phải là vỡ vụn, kêu to thế làm gì vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Tiêu liền phát giác ra được, năng lượng trong cơ thể hình như đã tăng lên rất nhiều.

Có một cảm giác gân cốt chắc chắn, khí huyết sôi trào.

Nhìn bức tường của tĩnh thất phía trước mặt, hắn thậm chí có cảm giác chỉ cần đấm một cú thôi là thủng tường rồi.

Cảm giác này...

Thật đúng là kỳ lạ.

Dù gì thì lúc tu luyện Bão Sơn Ấn cũng chưa từng xuất hiện cảm giác này.

Đẩy cửa tĩnh thất ra.

Lục Minh Nguyệt và Kiều trưởng lão đã đợi ở đó từ lâu.

“Tên nhóc này cuối cùng cũng ra rồi, ta còn đang định xông vào xem ngươi có làm sao không đấy.” Kiều trưởng lão nói đùa.

Với tu vi Toàn Đan cảnh của ông, chỉ cần dùng linh trí là có thể biết người bên trong sống hay chết, căn bản không cần bước vào.

Cường giả Toàn Đan cảnh đều có bản lĩnh này.

“Khiến Kiều trưởng lão phải lo lắng rồi.” Lâm Tiêu khách khí nói.

“Lâm Tiêu sư đệ, có phải ngươi đã đột phá rồi không?” ánh mắt Lục Minh Nguyệt nhìn Lâm Tiêu mang theo sự tò mò.

Rõ ràng linh khí trên người Lâm Tiêu sư đệ không có gì thay đổi.

Nhưng nàng lại có một loại ảo giác như đối phương đã thay da đổi thịt vậy.

“Hở?” Kiều trưởng lão lúc này mới đem sự chú ý đặt lên người Lâm Tiêu.

Cảm giác này?

Sao mà quen thuộc vậy nhỉ.

Giống, giống như là cảm giác trên người lão Mục kia vậy.

Chờ chút....

Chắc không phải là!....

“Tên nhóc Lâm Tiêu này, ngươi đừng nói với ta là ngươi đang tu luyện Cửu U...khụ khụ....cái lão già họ Mục kia truyền công pháp cho ngươi à??”

Kiều trưởng lão nói được một nửa liền cảm thấy không ổn, vội vàng sửa miệng.

“Kiều trưởng lão ánh mắt thật tinh tường, vãn bối quả thực đang tu luyện công pháp đó.” Lâm Tiêu đáp.