Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 510




Đám tà ma đã sợ run cả người, trong đó có con tà ma lão Tứ, toàn thân hắn cũng đã bắt đầu run rẩy tới mất kiểm soát. Hắn không dám động đậy, khi đối mặt với mũi kiếm của tên thiếu niên nhân loài này, hắn cảm tưởng chỉ cần hắn động đậy mũi kiếm này sẽ đâm cho hắn hồn bay phách tán.

Dù đứng bên cạnh hắn là một đội quân tà ma hùng mạnh, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy vô cùng đơn độc.

“Các ngươi không nói gì, vậy ta coi như các ngươi biết sai nhưng không muốn sửa.” Lâm Tiêu nói nhanh vô cùng.

Nói xong thì Lâm Tiêu vung thanh kiếm chính khí lên.

Ầm ầm ầm.

Những đám mây trên trời ào ào trút xuống giống như trời sập.

Lão Tứ tà ma: “…….”

Đại quân tà ma: “……”

Cái gì? Không, không phải! Cái tên này sao nói nhanh vậy, bọn chúng còn chưa kịp xác định xem chuyện gì xảy ra, chúng còn đang nghĩ xem trả lời thế nào.

“Thánh nhân tha mạng, tha mạng. Chúng ta sai rồi, sai rồi!!”

“Đúng đúng đúng, bọn ta nguyện ý quay về vùng đất phong ấn, mãi mãi không xuất hiện nữa, xin thánh nhân tha mạng!”

“Loài người thật đáng ghét, kẻ nào lập ra vùng đất phong ấn này, sau đó lại nhốt chúng ta vào đó?”

“Xin thánh nhân tha cho chúng ta, chúng ta không dám nữa.”

“A!! thật đáng ghét! Ta không muốn chết, ta không can tâm!!”

“Chúng ta phục rồi!”

Đại quân tà ma bắt đầu nhao nhao lên. Có kẻ phục có kẻ không phục, có kẻ xin tha cũng có kẻ oán trách.

Lâm Tiêu thấy thế trong mắt lóe lên một cái, lạnh nhạt nói. “Hối hận? muộn mất rồi.”

“Các ngươi có thể đi gặp lão đại rồi đó.”

Lâm Tiêu nói xong câu này cũng không định cho đám tà ma này bất kỳ cơ hội nào nữa. Chính khí thuần khiết ầm ầm đổ xuống.

Đại quân tà ma như bị nhốt trong một chiếc lồng chính khí, vô số tiếng thét thảm thiết bắt đầu vang lên, đây chính là mồ chôn chung của đám tà ma này. Những con yếu thì lập tức hồn bay phách tán.

Lão Tứ tà ma nhìn thấy cảnh này thì thực sự hoảng loạn, nó muốn chạy nhưng căn bản không thể chạy ra khỏi chiếc lồng chính khí này được. Chính khí nồng đậm không ngừng đốt cháy ma khí quanh thân nó phát ra tiếng xèo xèo.

“Không được, ta không thể chết ở đây được!”

Nó rít lên một tiếng ép toàn bộ ma khí trong cơ thể bạo phát. Nó muốn dùng ma khí xua tan chính khí trước mặt để chạy khỏi đây. Nó muốn chạy thoát khỏi nơi này nhưng có vẻ chả còn cơ hội nữa.

Nho đạo của nhân loại so với lời đồn còn đáng sợ hơn nhiều. Lúc này bên tai nó chỉ còn tiếc hét thảm thiết của đồng loại.

“Đáng tiếc thật, định đưa ngươi và lão Nhị đi gặp lão đại.”

Lão Tứ tà ma giật mình một cái……giọng nói này, chính là của bán thánh trẻ tuổi kia.

Xèo xèo!

Thanh kiếm chính khí quân tử xuyên qua tầng tầng lớp lớp tà ma đâm về phía nó. Nó cảm nhận được sức lực và cả sinh mạnh trong cơ thể đang điên cuồng biến mất.

Lão Tứ tà ma không còn vùng vẫy nữa, đối mặt với một bán thánh đáng sợ như vậy, cơ hội sống sót của nó gần như không còn. Kể cả có chạy cũng chạy không thoát.

Xoẹt!

Một luồng sức mạnh khổng lồ từ trong người đối phương truyền tới, lão Tứ tà ma không còn chút phản kháng nào, bị Lâm Tiêu hấp thụ vào trong cơ thể biến mất hoàn toàn.

Sau khi Lâm Tiêu hấp thụ xong lão Tứ tà ma cũng chưa định dừng lại. Hắn đưa linh thức quét toàn bộ chiến trường quan sát chính khí đang bao lấy đại quân tà ma.

Một giây, hai giây……..

Mỗi một giây trôi qua lại có tới trăm ngàn con tà ma bị tiêu diệt. Không một con tà ma nào có thể chạy thoát khỏi vòng vây của chính khí.

Ngay lúc này hai mắt Lâm Tiêu loé lên, linh hải trong cơ thể hắn như bị khuấy động. Tòa tháp 9 tầng toả ánh sáng rực rỡ, mọi ngóc ngách trong linh hải đều được thắp sáng. Bây giờ trong cơ thể Lâm Tiêu lung linh huyền ảo, ở bên ngoài cũng lộng lẫy không kém.