Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 492: Nữ nhân này đúng là thiếu đòn, dạy dỗ thêm là được




“Ngươi, ngươi lại dám nô dịch người của thần tộc Dao Trì ta!! Nếu để người tộc ta biết chuyện này, nhất định sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục!” Thánh nữ Dao Trì hét lên.

Trong mắt nàng ta đầy sự kinh sợ và hoảng hốt. Từ xưa đến nay, đều chỉ có tộc bọn họ nô dịch kẻ khác, chưa bao giờ có chuyện kẻ khác nô dịch thần tộc Dao Trì bọn họ.

Nàng ta không biết Lâm Tiêu này làm như thế nào. Nhưng chỉ với một màn vừa rồi, nếu để người trong tộc bọn họ biết, nàng ta dám chắc chắn Lâm Tiêu sẽ bị toàn tộc Dao Trì truy sát!

Lâm Tiêu nghe vậy, quay đầu nhìn thánh nữ Dao Trì này một cái, nở nụ cười lạnh lẽo, nói: “Đừng nóng vội, ai cũng có phần.”

Lời này vừa nói ra, những thiên kiêu khác đều cảm thấy tuyệt vọng.

Bọn họ muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng lực giam cầm trong cơ thể họ khiến bọn họ chẳng khác nào người bình thường. Căn bản không cách nào phát huy bất cứ sức mạnh gì.

Hai tay Lâm Tiêu lại miết một cái, thêm một Ngự Ma Ấn được hình thành.

Soạt!

Ấn ký màu đen bị hắn ném vào một thiên kiêu khác

“A!!!.....” Thiên kiêu này lăn lộn trên đất, hét lên thảm thiết, kháng cự và đấu tranh.

Bọn họ là thần tộc Dao Trì, có thể bị đánh bại, có thể bị giết, nhưng không thể bị nô dịch.

Sau khi thiên kiêu này cảm thấy bản thân dần dần vô lực phản kháng ấn ký kia, hắn liền muốn kết liễu tính mạng mình.

Nhưng mà, hắn đau khổ phát hiện, năng lực giam cầm trong cơ thể kia, căn bản không cho hắn có cơ hội này.

Hắn ngay cả chết cũng không chết được,

Ầm!!!

Lâm Tiêu đánh mạnh một cú, lúc này không chút nương tay mà giã xuống.

Sau mấy cú đánh, thiên kiêu này lại lần nữa bị khuất phục, bị Ngự Ma Ấn ghim xuống.

“Bái kiến chủ nhân!” Thiên kiêu này hô lên.

Những thiên kiêu thần tộc Dao Trì khác: “....!!”

Thánh nữ Dao Trì: “.....!!”

“Lâm Tiêu, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi, nhưng, nhưng ngươi có thể đừng nô dịch ta không!” Thánh nữ Dao Trì tỏ vẻ đáng thương, yếu đuối nói. Nàng ta sắp sụp đổ rồi.

“Ta muốn biết, trước kia khi các ngươi nô dịch kẻ khác, có từng cho kẻ đó cơ hội không?” Lâm Tiêu cười hỏi.

“Ngươi....” thánh nữ Dao Trì á khẩu.

Câu hỏi này đã chặn lại những lời mà nàng ta đang định nói.

Lâm Tiêu tiếp tục tạo ra Ngự Ma Ấn, bắt đầu thao tác.

Mấy phút sau.

“Chủ nhân!”

“Bái kiến chủ nhân!”

“Chủ nhân vạn phúc!”

Những thiên kiêu Dao Trì còn lại kia và thánh nữ Dao Trì đều bị hạ ma ấn hoàn toàn.

Lâm Tiêu hài lòng gật đầu. Hắn cảm thấy bản thân đã đủ nhân từ rồi, không những không giết bọn họ, còn cho bọn họ cơ hội đi theo mình.

Tiếp đó, tay phải của hắn vung lên, thu hồi toàn bộ sức mạnh giam cầm trong cơ thể của toàn bộ thiên kiêu thần tộc Dao Trì.

Khí tức và sức mạnh của bọn họ bắt đầu khôi phục nhanh chóng.

Lâm Tiêu lúc này, ánh mắt nhìn về phía thánh nữ nào đó.

“Nào, ngươi gọi một tiếng cho ta nghe nào.” Lâm Tiêu nổi tâm tư đùa giỡn, nói

“Bái, bái kiến chủ nhân...!” Sắc mặt thánh nữ Dao Trì cứng ngắc, giọng nói đứt quãng.

Lâm Tiêu thấy vậy, có chút suy tư.

Xem ra, hạ ma ấn thành công, nhưng bản năng cơ thể nhất thời vẫn chưa thể thay đổi được.

“Dịu dàng một chút, lại lần nữa, nếu không khiến ta hài lòng, vậy thì sẽ có hình phạt nho nhỏ đấy nhé!”

Lâm Tiêu đánh giá nhan sắc tuyệt vời của thánh nữ, cười nói.

Điều này khiến thánh nữ Dao Trì run lên, khuôn mặt lộ vẻ đấu tranh. Ngay cả Ngự Ma Ấn trong cơ thể nàng ta cũng không ngừng chấn động.

Hiển nhiên, yêu cầu này của Lâm Tiêu đã chạm tới giới hạn của nàng ta.

Lâm Tiêu đương nhiên cũng cảm nhận được phản ứng của Ngự Ma Ấn trong cơ thể đối phương.

Hả? Ý thức bản năng của nữ nhân này còn mạnh đến vậy sao.

Với Ngự Ma Ấn hiện tại, vẫn chưa thể khống chế đối phương.

Một khi vượt qua phạm vi chịu đựng của đối phương, nói không chừng Ngự Ma Ấn sẽ trực tiếp nứt vỡ.

Tới lúc đó xảy ra chuyện gì, Lâm Tiêu cũng không biết được. Có khả năng kẻ bị nô dịch sẽ giành lại được tự do, cũng có khả năng....sẽ chết!

Ngay khi Lâm Tiêu chuẩn bị thu hồi mệnh lệnh.

“Tiểu nữ ~ bái kiến đại nhân! ~ Xin, xin chủ nhân đừng tức giận! ~” Khuôn mặt thánh nữ Dao Trì đỏ bừng, giọng nói đã nhỏ càng nhỏ hơn.

Lâm Tiêu nghe xong, lại nhìn thánh nữ kia thêm một cái.

Tốt lắm, tốt lắm, nữ nhân này chính là thiếu dạy dỗ. Nhưng không phải bây giờ.

Thân hình Lâm Tiêu khẽ động, rời khỏi không gian của tầng này. Bất luận thế nào, lần này nhiều thêm bảy chiến lực Hóa Đỉnh, là một tin tức tốt.

Đợi sau khi hắn đột phá đến Hóa Đỉnh, lại thi triển Ngự Ma Ấn, nhất định có thể hoàn toàn kiểm soát những người này.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả hai Đại năng Sinh Tử Cảnh của thần tộc Dao Trì cũng không khác là mấy.

Ý thức trở về.

Nơi mà Lâm Tiêu hiện giờ đang ở, chính là bên trong Sát Thần điện.

Khi hắn tiến vào, Sát Sinh Ý Cảnh đã phóng ra rồi.

Tất cả mọi thứ trong điện đều khiến hắn cảm thấy thoải mái và thân thiết. Giống như trở về nhà vậy.

Thậm chí, không cần Lâm Tiêu khống chế, vô số khí tức sát sinh ào ạt chảy vào trong cơ thể hắn, Sát Sinh Ý Cảnh không ngừng tăng lên.

Lâm Tiêu vốn cho rằng trong cung điện còn có vô số cơ quan, bẫy rập. Nhưng sau khi dạo trong cung điện một vòng, hắn đều không gặp phải trở ngại gì, rất nhanh liền dạo xong.

Cuối cùng, Lâm Tiêu bất đắc dĩ phát hiện. Sát Thần điện này, ngoại trừ năng lượng sát sinh vô cùng vô tận, và vài đạo phong ấn ra, thì chẳng còn gì khác.

Năng lượng truyền thừa kia của Sát Thần điện đã bị lấy đi rồi. Nếu đoán không sai, thì Can Anh Túc chính là người thừa nhận năng lượng truyền thừa của Sát Thần điện.

Đây... Lâm Tiêu chớp chớp mắt. Thu hoạch ít hơn so với tưởng tượng rồi!

Hơn nữa, Sát Sinh Ý Cảnh của tiểu cô nương kia sau khi trải qua bảng Chân Long, đã thoát thai hoán cốt. Từ Ý Cảnh chuyển thành Lĩnh Vực.

Trạng thái mất khống chế ban đầu đã được cải thiện nhiều rồi. Tiểu cô nương hiện giờ, chỉ cần không bị chọc tới điểm bùng nổ, thì năng lượng giết chóc sẽ không bị mất kiểm soát.

Được rồi, Lâm Tiêu cũng không nghĩ nhiều nữa. Làm người phải biết đủ.

Hấp thu những năng lượng sát sinh trong điện này trước đã, để Sát Sinh Ý Cảnh của bản thân trở nên mạnh nhất có thể rồi tính.

Lâm Tiêu ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu hấp thu.

Soạt...!!

Năng lượng của toàn bộ cung điện giống như được dẫn dắt, đổ ào ạt vào trong cơ thể hắn.

Sát Sinh Ý Cảnh của hắn như được bơm máu gà, cuồn cuộn dâng lên.

Đây là tốc độ lưu chuyển của năng lượng sát sinh mà Lâm Tiêu khống chế. Nhưng một khi có điểm bất ổn, hắn sẽ lập tức ngăn chặn năng lượng sát sinh này lại.

Nửa canh giờ trôi qua. Sát Sinh Ý Cảnh của Lâm Tiêu từ bậc thứ bảy, chính thức đột phá bậc thứ tám.

Hóa Đỉnh Cảnh chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi. Bây giờ chỉ cần Ý Cảnh đặc biệt tăng lên tới bậc tám, vậy là có thể tìm một nơi tiến hành Hóa Đỉnh rồi.

Vừa nghĩ tới ý cảnh đặc biệt của mình, Lâm Tiêu lại đau đầu.

Đó là vì phải hiến tế chân linh đạo khí mới có thể nâng cao ý cảnh. Sau khi thấy việc hấp thu năng lượng sát sinh không có vấn đề gì, Lâm Tiêu hoàn toàn buông ra, để mặc cho nó tiếp tục tự do tăng trưởng.



Năng lượng sát sinh của Sát Thần điện vô cùng nồng đậm, giúp ý cảnh của hắn được viên mãn chắc là không thành vấn đề.

Nhưng sau đó, ngay khi Lâm Tiêu mở rộng hấp thu năng lượng sát sinh, một năng lượng thần ẩn tam sắc cực kỳ mờ mịt, xen lẫn bên trong nguồn năng lượng khổng lồ, cùng tiến vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Sát Thần điện vào lúc này, lại dẫn dần sụp đổ. Bốn Tà ma Sinh Tử Cảnh đang đợi ở bên ngoài Sát Thần điện. Cùng với đám tà ma thủ hộ, lập tức phát hiện dị tượng.

Chương 212: Phong ấn sắp vỡ rồi? Cầu xin giúp đỡ tứ phương

“Lão đại, sao ta cảm thấy sức mạnh phong ấn đang yếu đi nhỉ? Là ta nhầm rồi sao?”

“Không, hình như ta cũng cảm nhận được.”

“Các ngươi mau nhìn xem, gạch ngói của cung điện phong ấn đang vỡ từng chút một.”

“Ê, đúng thật vậy nè, còn có bức tường cũng bắt đầu nứt vỡ rồi!”

“Khà khà khà, cái, cái này có phải là, phong ấn sắp được giải trừ không, chúng ta có thể ra ngoài rồi!!!”

“Ra ngoài, có thể ra ngoài rồi!”

“Bao nhiêu năm rồi, tộc Tà Ma ta cuối cùng cũng có thể chính thức xuất thế rồi.”

“Đám Nho giả đáng chết, Phật môn đáng chết, cứ đợi đó cho tộc Tà Ma ta!”

“Đợi lần này ra ngoài, chúng ta nhất định phải đem những phong ấn tộc Tà Ma khác đều phá hủy đi.”

“Khà khà khà, tới lúc đó...khà khà!”

Cùng với sự nứt vỡ của cung điện phong ấn, khí diễm của đám tà ma càng ngày càng thịnh. Bọn chúng chờ ngày này đã quá lâu rồi.

Vốn cho rằng, những ngày tháng này còn phải kéo dài thêm một ngàn năm nữa, mới có thể có một chút cơ hội.

Không ngờ, lần này lão Ngũ ba người lại tình cờ thế nào, cũng không biết gặp phải cơ quan gì trong cung điện phong ấn, mới khiến cho uy lực giảm mạnh.

Mà mãi tới bây giờ, sức mạnh phong ấn vẫn không ngừng suy giảm.

Tuy là thông qua Ma Phách Viên Bàn có thể xác định là lão Ngũ và lão Bát đã chết. Nhưng dựa vào phần công lao này, bọn họ chết cũng có gì đáng tiếc.

Trong lòng những tà ma khác còn muốn hô to một câu ‘Chết hay lắm!!!’

Bốn tà ma truyền âm với nhau mấy câu, sau đó một tên tà ma Sinh Tử đứng ra, phát hiệu lệnh.

“Đi, toàn bộ tà ma đi theo bản ma, chúng ta cùng đi tới cửa của phong ấn chi địa. Chỉ cần đợi đến khi năng lượng phong ấn yếu tới một mức độ nhất định, vậy thì chúng ta sẽ trực tiếp cưỡng chế phá ra!”

Bỗng chốc, toàn bộ tà ma khí thế bừng bừng, cùng hô lớn theo: “RÕ!!!”

Ai mà biết được chuyện năng lượng của cung điện phong ấn suy giảm có phải là tình trạng tạm thời không. Ngộ nhỡ năng lượng phong ấn lại khôi phục trở lại. Thế thì bọn chúng có khóc cũng chỉ còn cái nịt.

Ầm một trận!

Dưới sự dẫn đầu của bốn Tà ma Sinh Tử Cảnh, tất cả mọi tà ma đều xông tới lối cửa ra.

Còn về cung điện phong ấn này, chỉ để lại mấy tà ma trông chừng cho có lệ.

Nếu có thể rời đi cả, ai lại dùng nhiều người ở lại trông chừng cái cung điện nát này chứ.

Tộc Tà Ma di chuyển với quy mô lớn như vậy, khiến toàn bộ chiến trường ngoại ma đều khẽ rung lên.

Đoàn người Đằng lão, Bạch đại Nho đã rời khỏi chiến trường ngoại ma. Lúc này, đột nhiên cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Một cơn lạnh lẽo thấm vào trong xương cốt, từ dưới chân truyền thẳng lên đầu bọn họ.

“Thế này, thế này là sao vậy?”

“Tại sao ta lại cảm thấy mặt đất rung chuyển nhỉ, mà lại còn càng ngày càng mạnh, giống như...giống như có thứ gì đó đang tiến lại gần phía bọn họ.”

“Ta cũng cảm thấy rồi, là...từ trong chiến trường ngoại ma truyền ra.”

Đằng lão và Bạch đại Nho nhìn nhau, nhìn ra sự thận trọng trong mắt đối phương.

Hai người bọn họ thân là đại năng Nho giả, trong khoảnh khắc vừa rồi tim đều đập rất nhanh. Dường như có chuyện đại sự sắp xảy ra.

“Đi, chúng ta trở về xem xem thế nào.” Đằng lão lên tiếng.

Những người khác cũng đồng ý. Tầm quan trọng của chiến trường ngoại ma, không cần nói cũng biết.

Lần này tà ma bạo động đã khiến bọn họ tổn thất không ít đại nho và cường giả.

Thậm chí có tà ma đã xâm nhập vào trong nội bộ hoàng triều.

Còn về nguyên nhân bạo động, tới giờ bọn họ vẫn chưa tra ra được.

Ngộ nhỡ tà ma lại lần nữa bạo động, thế trận còn lớn hơn thì sao, đối với bất cứ một vương triều nào cũng đều là đại họa.

“Đằng lão, sau mỗi lần tà ma có bất thường và bạo động, về cơ bản đều có thể an ổn mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm, chúng ta có phải là quá cẩn trọng rồi không?” Trong đội ngũ có một Võ giả Hóa Đỉnh không đồng ý, nói.

Hắn ta cho rằng, hai đại năng Nho đạo này nghĩ nhiều rồi.

“Tà ma giảo hoạt vô cùng, chúng ta không thể buông lỏng phòng bị, xác nhận thêm một lần là tốt nhất.” Đằng lão điềm nhiên nói.

“Vâng, Đằng lão!” Cường giả Võ đạo Hóa Đỉnh kia cung kính đáp.

“Đằng lão, thiếu niên mà ông dẫn theo kia....là thánh tài Nho đạo sao?” Bạch đại Nho vẫn khó mà tin được, nói.

Trên đường, Đằng lão đã đem thông tin cơ bản và thiên phú Nho đạo của Lâm Tiêu nói cho những người này biết.

Đều là những thông tin công khai, cho dù ông không nói, những người này sau khi trở về, tùy ý nghe ngóng còn có thể biết nhiều hơn ấy chứ.

“Lão phu không giỏi nói dối, thiên phú nho đạo của tiểu bằng hữu Lâm Tiêu, chỉ e là ngàn năm có một.” Đằng lão chậm rãi nói.

Khi đoàn người gần tới cổng vào của chiến trường ngoại ma.

Ầm ầm!!

Chiến trường ngoại ma phát ra một âm thanh chấn động chói tai.

Mặt đất rung chuyển, toàn bộ trời đất giống như là sắp sụp đổ.

Trong đám người của Đằng lão, có vài Nho giả không kiên trì nổi, trực tiếp ngã vật ra đất, không thể đứng dậy nổi.

“Mọi người xem, kia...kia hình như là tà ma!”

“Trời ạ! Sao đột nhiên lại có nhiều tà ma vậy.”

“Bọn chúng muốn làm gì, hình như là muốn đánh vỡ tầng ngăn cách giữa chiến trường ngoại ma và thế giới bên ngoài.”

“Ra rồi, có một vài tà ma thực lực yếu ra rồi!”

“Đáng ghét!! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy!”

Nhìn đám tà ma va vào biên giới kết giới phong ấn như muốn liều cái mạng vào vậy.

Đám người Đằng lão đều ngây ra. Lẽ nào cơn bạo động trước đó đều là dùng phương thức này mà xông ra ngoài thế giới của bọn họ ư? Hình như có gì đó không đúng.

“Rắc!!” Một âm thanh nứt vỡ khe khẽ vang lên.

Kết quả là kết giới của chiến trường ngoại ma xuất hiện một vết nứt mảnh.

“Không hay rồi, những tà ma này muốn xông ra khỏi nơi này, tiến vào trong thế giới của chúng ta.”

“Các, các ngươi mau nhìn những tà ma phía sau đi, hình như có một tên Tà ma Sinh Tử Cảnh đang chỉ huy, mà không chỉ có một tên.”

“Lên!! Toàn bộ xông lên chặn đám tà ma này lại.”

“Đúng, không thể cho bọn chúng chạy ra ngoài.”

“Giết!!!”



“Trấn Ma Thi!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tà Đạo Tu Tiên Lục
2. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
3. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
4. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
=====================================

“Phong Sát Lệnh!”

Các Nho giả đều không chút do dự, đồng loạt thi triển thần thông Nho đạo của mình, chém giết về phía đám yêu ma đang xông ra kia.

Với vết nứt phong ấn hiện tại, có thể chạy ra đều là những tà ma có đẳng cấp thấp.

Cho nên, dưới sự tấn công của các Nho giả, chúng đều không có chút lực phản kháng nào, từng tên một biến mất khỏi chiến trường.

Nhưng lượng tà ma công kích càng ngày càng mạnh, vết nứt phong ấn càng ngày càng lớn. Thực lực của những tà ma từ bên trong chạy ra cũng càng ngày càng lớn.

Dần dần, những Nho giả đều cảm thấy hao lực. Tâm trạng của bọn họ càng ngày càng suy sụp.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ cũng không kiên trì được bao lâu nữa đâu.

“Đằng lão, thế này...thế này thì phải làm sao đây!”

Bạch đại cũng tiến vào trận chiến.

Tuy tà ma hiện tại xông ra vẫn hoàn toàn không phải là đối thủ của ông. Thế nhưng thực lực của tà ma dần dần tăng lên, khiến ông cũng có chút không biết phải làm sao.

Đằng lão thấy vết nứt dần lan ra của lối vào chiến trường ngoại ma, ánh mắt sắc lẹm vô cùng.

Tiếp đó, ông không chút do dự. Tay phải lật một cái, một lá phù trống tỏa kim sắc sáng rực xuất hiện trên tay.

Sau đó, ông cắn ngón tay, dùng máu viết ra một hàng chữ trên tấm phù.

“Ngoại ma qua cổng, sự việc cấp bách, liên quan tới thiên hạ thái bình, cần các phương hợp lực!”

Vù!!

Tài khí trong cơ thể Đằng lão huy động, lá phù kim sắc bay lên trời, hóa thành vô số luồng ánh sáng, tản ra bốn phương tám hướng.

Chương 213: Phá giải hoàn toàn phong ấn, tà ma quay lại nhân gian

Đông Vực, vương triều Đại Khôn, Thiên Địa Văn Cung.

Một kim quang từ hư không bay vút ra, lơ lửng phía trên Văn Cung.

"Hả!?"

Một ông lão mặc áo bào xanh lập tức xuất hiện gần đạo kim quang.

"Sao giấy thánh ngôn lại xuất hiện ở đây? Ở Đông Vực chỉ có vài vị sở hữu tờ giấy này." Sắc mặt ông lão mặc áo bào xanh nghiêm trọng, đưa tay qua.

Giấy thánh ngôn này sẽ chỉ được sử dụng trong thời điểm cực kỳ nguy hiểm. Chẳng lẽ vị đại năng nho gia nào đang gặp nguy hiểm sao?

“ Lối vào ngoại ma, tình hình cấp bách, liên quan đến thiên hạ và cần sự giúp đỡ từ mọi phía.” Một hàng chữ màu vàng xuất hiện trước mặt ông ta, rất lâu vẫn không biến mất.

"Đây là chữ viết của Đằng lão, không ổn rồi, chiến trường ngoại ma xảy ra chuyện rồi!" Ông lão mặc áo bào xanh nhìn chằm chằm, lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Giữa tứ đại văn cung ở Đông Vực bọn họ đang ở trạng thái cạnh tranh. Mỗi năm sẽ tổ chức một vài hội thi thơ ca để so tài với nhau. Nhưng chuyện liên quan đến tà ma thì cũng không có gì để nói nữa, nhất định phải đoàn kết và thống nhất một lòng.

"Tất cả đại nho nghe lệnh, trong vòng mười tức tập hợp ở chỗ lão phu, ai chậm trễ sẽ bị chép đại quy Văn Cung một lần!" Ông lão áo bào xanh dâng trào tài khí, giọng nói vang vọng cả trong và ngoài Văn Cung.

Vừa dứt lời, mấy bóng người từ trong Văn cung lao ra, bay về phía sau lưng lão giả áo xanh.

Thấy lão giả áo bào xanh sắc mặt ủ rũ không nói lời nào, những đại nho gia khác cũng không dám nói gì.

Sau mười tức, lão giả áo bào xanh hài lòng nhìn đội ngũ đại nho phía sau.

"Đi thôi, trên đường lão phu sẽ giải thích cho các người."

Sau khi nói xong, các đại nho của Đại Khôn Văn Cung nhanh chóng bay về phía chiến trường ngoại ma.

Cảnh tượng như vậy xảy ra đồng thời ở Văn Cung của ba triều đại khác ở Đông Vực. Ngoài ra, có một vài đạo kim quang cũng bay đến các Thiên Vực khác.

Nhất thời, bầu không khí ở Đông Vực trở nên căng thẳng.

Chiến trường ngoại ma

Sau khi phong ấn bị phá vỡ từng chút một, thực lực những tà ma thoát ra càng ngày càng mạnh hơn.

Khuôn mặt của mọi người trong doanh trại loài người ngày càng trở nên khó coi.

Đã một ngày trôi qua, khe hở phong ấn đủ để cho những tà ma có thực lực Toàn Đan cảnh sơ kỳ đi qua.

Khoảnh khắc đó, một đàn tà ma Toàn Đan cảnh sơ kỳ đã tràn ra ngoài.

Tà khí ngập trời, làm cho người ta run sợ.

Ánh mắt của mỗi tà ma đều cực kỳ hung ác, chúng lao thẳng về phía con người mà không sợ chết, cho dù một đổi một chúng cũng sẽ kéo một con người xuống đáy vực.

Sự tàn nhẫn này đã khiến nhiều người gặp vấn đề về tâm lý.

Nho gia quả thực là khắc tinh của tà ma, từng đạo thần thông đều có thể trấn áp được tà ma. Nhưng bây giờ hầu hết các nho gia đều được sống trong nhung lụa, đâu từng nhìn thấy những tà ma hung ác như vậy.

Thần thông Nho Đạo của họ cũng được sử dụng để tỉ thí ngâm thơ và sáng tác.

Trảm yêu trừ ma?!

Chín mươi phần trăm các nho gia có mặt hôm nay có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy tà ma.

Dưới sự công của làn sóng đội ngũ tà ma Toàn Đan cảnh sơ kỳ này, mặc dù phe loài người rõ ràng vượt xa bọn họ về thực lực nhưng một nửa nho gia không thể thi triển bất kỳ thần thông nào đã rất sợ hãi.

Cuối cùng, nếu không có Đằng lão và Bạch đại nho ra tay chặn đường cộng thêm một đại đội nho gia tiếp viện đến từ doanh trại loài người thì e rằng một đợt tống công này thôi sẽ có một số tà ma nhân cơ hội chạy trốn.

Sức mạnh của phong ấn vẫn đang suy giảm.

Tuy nhiên, điều khiến doanh trại loài người bối rối đó là hình như tà ma nhất tộc đang rất sợ hãi.

Ngoại trừ một số tà ma nhãi nhép thỉnh thoảng chui ra thì những những tà ma Toàn Đan cảnh trở lên đều không hề xuất hiện nữa.

Chưa kể trong đại quân tà ma còn không thấy tà ma Sinh Tử cảnh đâu nữa.

"Sao vậy? Tà ma sợ chúng ta rồi sao?"

"Không, loại điên cuồng như bọn chúng làm sao có thể sợ."

"Vậy tại sao bọn chúng không ra nữa, tà ma lúc này đi ra có lẽ sẽ có thực lực mạnh hơn."

"Chết tiệt!! Chắc chắn tà ma đã hiểu ra rồi. Thay vì bị tiêu hao từng một chút, tốt hơn là nên tích lũy sức mạnh và tung ra đòn mạnh nhất."

"Chuyện này... Chuyện này... Sao tà ma có thể phản ứng nhanh như vậy?"

"Chớ xem thường tà ma, trí tuệ của bọn chúng cũng không kém hơn loài người, nếu không thời thượng cổ làm sao có thể chúng có thể chống lại vạn tộc."

"Ở chiến trường ngoại ma này chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong tà ma nhất tộc mà thôi. Đại quân tà ma thực sự có lẽ vẫn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó, chờ đợi thời cơ thích hợp."

"Bất kể thế nào, hãy đề cao cảnh giác, đừng lơ là." Dưới sự nhắc nhở và khích lệ của một số nho gia, doanh trại loài người dần dần khôi phục nhuệ khí.

Nhưng chỉ như vậy mà thôi.

Sự xảo quyệt của tà ma khiến bọn họ tự hỏi đợt công kích tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với những gì.



Ở phía khác, doanh trại tà ma.

"Khè khè khè, lão đại, xem ra lần này chúng ta thật có thể ra ngoài rồi."

"Dựa theo tốc độ suy giảm lực lượng của phong ấn, chúng ta chỉ cần hai ngày là có thể cưỡng chế mở ra, hoàn toàn rời khỏi nơi quỷ quái này!"

"Bên ngoài mặc dù có nhiều nho gia nhân loại, nhưng có thể chống lại chúng ta cũng chỉ có một số ít, cho nên không có gì đáng ngại."

"Khà khà, để cho bọn chúng coi thường chúng ta, đợi khi chúng ta đi ra ngoài nhất định sẽ khiến bọn họ kinh ngạc, sau đó giết chết toàn bộ!!"

Trạng thái cầm cự này kéo dài trong hai ngày.

Doanh trại loài người đã có rất nhiều quân tiếp viện đến.

Ngày thứ ba, chiến trường ngoại ma rung chuyển dữ dội.

Có một tiếng nổ cực lớn, sức mạnh của phong ấn đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Thực lực của tà ma nhất tộc đã được thể hiện hoàn toàn trước mặt mọi người.

Một làn sóng tà khí vô tận bao trùm một trăm dặm xung quanh. Ngay cả những đám mây trên bầu trời dường như cũng bị tà khí này xua đuổi.

Xì---

Trong nháy mắt, tất cả nho gia đều hít một hơi thật sâu.

Có bốn tà ma Sinh tử cảnh, gần một trăm tà ma Hoá Đỉnh cảnh, vô số tà ma Toàn Đan cảnh trở xuống.

"Đây... đây... quá mạnh rồi."

"Đây thực sự chỉ là một phần nhỏ của tà ma nhất tộc không?"

"Lực lượng cường đại như vậy, cho dù là mấy vương triều cộng lại, cũng không phải là đối thủ."

"Chúng ta có thể địch lại sao?"

Các nho gia lui về phía sau vài bước, khôi phục tâm thái vốn có, có chút sợ sệt.

Ngược lại, tà ma nhất tộc gầm gừ và nhe nanh giơ vuốt một cách phấn khích ánh mắt nhìn con người không hề kiêng dè.

"Ra ngoài rồi!"

"Cuối cùng chúng ta cũng ra ngoài rồi!!"

"Phong ấn chết tiệt cuối cùng cũng bị phá vỡ."

"Nhìn những biểu cảm đó của con người, không biết đã bao lâu rồi ta không nhìn thấy."

"Yên tâm đi, một lát nữa biểu cảm của bọn họ sẽ khiến ngươi thoải mái hơn."

"Xông lên!"

"Giết sạch bọn họ!"

"Xông lên!"

Rất nhiều cường giả tà ma nhất tộc ngửi được bên ngoài không khí, ngửi được nhiều mùi con người như vậy đều không thể chờ đợi được nữa.

Những tà ma này ngay lập tức phát động một cuộc tấn công mạnh mẽ.

Thấy vậy, một số cường giả tà ma Sinh Tử cảnh cũng không ngăn cản. Để những tà ma bốc đồng này thử thách cũng là một lựa chọn không tệ.

Những tà ma này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp khi đối mặt với những cường giả nhân loại Nhưng cũng đủ để những con người này nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của tà ma bọn họ.

Vừa rồi chính con người đã tiêu hao bọn họ bây giờ là lúc để họ làm tiêu hao những con người này.

Vì nói về số lượng, tà ma ở đây vượt xa doanh trại con người trước mặt chúng, phá vỡ chưỡng ngại vật sẽ không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, trước khi những tà ma kích động này chuẩn bị tấn công doanh trại con người...

Thần thông Nho Đạo của các nho gia loài người đã sẵn sàng giải phóng.

Bùm!!

Một đạo hư ảnh Phật đà màu vàng cao 100 mét từ trên trời giáng xuống.

Hư ảnh vung một chưởng xuống phía dưới đánh tan tất cả quân tiên phong của tà ma, rung đất chuyển núi, hồn bay phách lạc.

"A Di Đà Phật ~~ Tại sao tà ma xuất thế hại nhân gian!"