Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 491: Tháp Chân Long, ngươi thật sự rất chó




Dưới đòn tấn công nhanh, mạnh, chuẩn, chính xác của Tháp Chân Long. Hai tên Tà ma Sinh Tử Cảnh căn bản không có chút lực phản kháng nào, cứ thế bị giết ngay lập tức.

Mãi tới khi không còn chút khí tức và thanh âm nào của tà ma, Lâm Tiêu mới dừng vận chuyển linh lực.

Một đòn này, trông thì đơn giản, nhẹ nhàng. Nhưng thực ra đã là đòn mạnh nhất mà hắn có thể thi triển được.

Sát Sinh Ý Cảnh, Nho đạo Ý Cảnh, Hoang Chi Ý Cảnh, ba loại sức mạnh Ý Cảnh tập hợp vô số linh lực toàn thân, được hắn đưa vào trong Tháp Chân Long.

Điều này khiến Tháp Chân Long trong nháy mắt bạo phát ra một đòn công kích cực mạnh.

Nhanh thì bắt được thời cơ, chậm thì dễ phát sinh biến cố. Đây là biện pháp tiêu diệt tà ma nhanh nhất mà Lâm Tiêu đúc kết được.

Dù sao, nơi này cũng là linh hải của hắn, lần trước đối phó với tà ma, chỉ là phân thân ma niệm của lão Bát. Mà lần này lại là hai Tà ma Sinh Tử Cảnh hoàn chỉnh.

Hắn tuyệt đối không thể sơ suất. Có thể giải quyết đối thủ nhanh một giây, thì sẽ không chậm trễ thêm hai giây.

So với thần thông khác, kỹ năng và đạo khí bản mệnh. Thì Tháp Chân Long mới là công cụ giết tà ma thật sự.

Cũng may nơi này là linh hải của hắn. Nếu là ở bên ngoài, với tốc độ luyện hóa tháp Chân Long hiện tại, thì còn lâu mới đạt tới uy lực trấn giết như vậy.

Hừ! ~~

Lâm Tiêu thở dài một hơi. Lần này giết hai tên tà ma đần độn, cũng không biết có thể mở ra thứ gì.

Lâm Tiêu đầy mong ngóng, yên tĩnh chờ đợi. Nhưng một phút trôi qua, hai phút trôi qua. Chẳng có gì xảy ra cả.

Ủa?

Sắc mặt Lâm Tiêu thay đổi. Hắn lúc này mới nhớ ra một chuyện. Tháp Chân Long này lợi hại thì lợi hại, nhưng cái tên này hoàn toàn là một thứ lòng tham không đáy.

“Tháp Chân Long!!! Ngươi CMN mà ăn vụng đồ của ta, ông đây sẽ trực tiếp tìm một hố phân đem ngươi chôn xuống!”

Lâm Tiêu tức giận hét lên, đồng thời linh thức nhanh chóng tiến vào bên trong Tháp Chân Long.

Quả như dự đoán.

Hai quả cầu năng lượng tà ma vừa tiêu diệt đều ở đây. Hơn nữa, một trong số đó đã nhanh chóng bị hấp thụ hết rồi.

“Ôi cái đệt!!!” Lâm Tiêu vung tay dùng toàn lực kéo lại, vội vàng lôi quả cầu năng lượng tà ma ra.

Thấy động tác này, Tháp Chân Long vẫn còn dây dưa một lúc, giống như Lâm Tiêu giành đồ của nó vậy.

“Hai tên tà ma này là ta dụ vào, năng lượng tiêu diệt cũng là ta đưa, ngươi húp tí nước dùng là được rồi, sao lại còn có mặt mũi tranh giành nhiều như vậy hả.” Lâm Tiêu quát lên.

Hắn trợn mắt lên lườm Tháp Chân Long này.

Đợi sau này tìm cơ hội, nhất định phải hoàn toàn luyện hóa nó thôi!

Sau khi Lâm Tiêu ném Tháp Chân Long vào trong linh hải, bắt đầu hấp thụ viên năng lượng tà ma. Sức mạnh linh hồn bắt đầu tăng lên, khoảng cách tới bình cảnh linh hồn càng gần thêm một bước.

Đồng thời, một đạo thần thông mơ hồ hiện lên trong đầu Lâm Tiêu.

“Ngự Ma Ấn!” Lâm Tiêu lẩm bẩm một tiếng, đáy mắt khẽ sáng lên.

Hóa ra là một bộ pháp quyết điều khiển kẻ khác. Pháp quyết này kết hợp với uy lực trấn áp của Tháp Chân Long, thế thì đúng là sự kết hợp tuyệt vời.

Nghĩ là làm, Lâm Tiêu vẫy tay một cái, lại lôi Tháp Chân Long từ trong linh hải ra.

Tháp Chân Long: “...............”

Lâm Tiêu nhấc bước về phía trước, liền tiến vào trong không gian của một tầng nào đó trong Tháp Chân Long.

Tháp Chân Long hiện giờ, tổng cộng có ba tầng không gian có người.

Tầng một, nhốt sáu thiên kiêu và một thánh nữ Dao Trì của thần tộc Dao Trì.

Một tầng khác thì là mười mấy Nho giả Đại can đang bị thương.

Còn có một tầng, chính là hai đại năng Sinh Tử Cảnh của thần tộc Dao Trì. Lúc trước khi ở Kiếm Ma tông, bị hắn và Chu Tước hợp lực tấn công, trấn áp ở bên trong Tháp Chân Long.

Lâm Tiêu tiến vào đầu tiên chính là một tầng giam giữ hai đại năng Sinh Tử Cảnh.

Điều này khiến cho hai kẻ vốn đang chán nản ngồi dưới đất, đứng phắt dậy. Trạng thái hiện tại của bọn họ, chính là trạng thái yếu ớt, ủ rũ, bệnh tật như khi mới tiến vào trong Tháp Chân Long.

Lâm Tiêu sử dụng sức mạnh giam cầm, phong bế năng lực hồi phục của bọn họ.

“Tiểu tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Nếu muốn giết thì ra tay dứt khoát đi!!!”

“Đúng vậy, lần này là do thần tộc Dao Trì ta sơ suất, không ngờ ngươi lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy, và có nhiều chí bảo đến vậy.”

Hai Đại năng Sinh Tử Cảnh dường như đã nhìn rõ rồi, không cầu xin rời khỏi nơi này, chỉ muốn đối phương giải quyết một cách dứt khoát.

Lâm Tiêu không phí lời với bọn họ, mà hai tay kết thành một ấn ký phức tạp. Ấn ký đen như mực, ma khí tràn ra, vừa nhìn đã khiến lòng người run sợ.

“Hử? Ma khí? Hình như chính là ma khí...! Ngươi, ngươi lại dám cấu kết với tà ma!!!”

“Lâm Tiêu, cấu kết tà ma, đây là điều cấm kỵ đối với nhân tộc, ngươi muốn chết ư!!” Hai đại năng Sinh Tử Cảnh vừa nhìn đã nhận ra khí tức của ấn ký màu đen trên tay Lâm Tiêu, không khỏi biến sắc.

“Phí lời như vậy làm gì, đi!!” Lâm Tiêu phóng hai ấn ký màu đen ra. Ấn ký màu đen giống như một con rắn độc, trườn vào trong cơ thể của hai đại năng Sinh Tử.

Với thể trạng yếu ớt của bọn họ hiện tại, căn bản không có cách nào để phản kháng

“Ấn ký nô dịch? Thứ này tương tự với ấn ký nô dịch của thần tộc Dao Trì bọn ta.”

“Hừ! Ta thà chết cũng không để cho ngươi nô dịch đâu!” Hai Đại năng Sinh Tử Cảnh nỗ lực kháng cự.

Bùm bùm!

Hai tiếng nổ vang lên.

Hai ấn ký nô dịch của Lâm Tiêu vỡ vụn.

Lâm Tiêu hơi sựng lại, cẩn thận cảm nhận.

“Xem ra, với thực lực hiện tại của mình, muốn nô dịch hai đại năng Sinh Tử Cảnh, thì vẫn còn thiếu một chút.” Lâm Tiêu lẩm bẩm một câu, sau đó thân hình trực tiếp biến mất.

Chỉ để lại hai Đại năng Sinh Tử Cảnh với vẻ mặt khiếp sợ. Hai người nhìn nhau bất đắc dĩ.

Lúc Lâm Tiêu xuất hiện một lần nữa, chính là ở không gian một tầng khác của Tháp Chân Long.

Nơi này giam giữ....thiên kiêu và thánh nữ của thần tộc Dao Trì.

Đại năng Sinh Tử của tộc các người, ta nô dịch không được. Nhưng mấy thiên kiêu và thánh nữ này, chẳng lẽ lại không được sao?

Sự xuất hiện của Lâm Tiêu, khiến đám thiên kiêu thất sắc, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Kể từ sau khi bọn họ bị giam cầm ở đây, giờ mới là lần đầu tiên gặp Lâm Tiêu.

“Lâm Tiêu, ngươi mau chóng thả chúng ta ra, nếu không, đợi đại năng của tộc ta tới, ngươi chết chắc rồi.”



“Lâm Tiêu, chỉ cần ngươi thả bọn ta ra, bọn ta nhất định sẽ nói chuyện với đại năng trong tộc ta không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào của ngươi.”

“Đúng vậy, ngươi muốn gì, đều có thể đưa ra với tộc của ta, bọn ta nhất định sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn ngươi.”

Phản ứng của thiên kiêu thần tộc Dao Trì không giống nhau, nhưng có thể nhìn ra, bọn họ đều rất muốn ra ngoài.

Lâm Tiêu ngưng kết một cái Ngự Ma Ấn, đánh về phía một thiên kiêu trông khí tức có vẻ yếu ớt nhất.

Khi hắc ấn tiến vào trong cơ thể.

“A!! A!!” Chỉ thấy vẻ mặt thiên kiêu kia đầy đau đớn, lăn lộn khắp mặt đất, thánh nữ và những thiên kiêu còn lại đều bị dọa cho không dám hé răng một câu.

Lúc này bọn họ mới chú ý tới, đám người bọn họ là tù nhân của người ta, làm gì có tư cách đưa ra yêu cầu gì.

Lực chú ý của Lâm Tiêu đều đặt trên thiên kiêu kia.

“Xem ra, vẫn là chưa đủ suy yếu, trong thâm tâm vẫn không quá phục tùng.” Lâm Tiêu hừ lạnh một cái, phất tay đánh một quyền.

Ầm!!

Thiên kiều này bị một sức mạnh ầm ầm đánh bay. Một cú không đủ thì hai cú. Hai cú không đủ thì đánh đến khi nào được mới thôi.

Ầm! ầm! ầm!

Sau khi Lâm Tiêu đánh ra mười cú, cuối cùng thiên kiêu Dao Trì đang như một con chó chết nằm trên mặt đất kia mới thuần phục.

Ngự Ma Ấn triệt để cắm xuống thức hải của đối phương.

“Chủ nhân!!” thiên kiêu thần tộc Dao Trì kia run rẩy đứng dậy, cung kính hướng về phía Lâm Tiêu hô.