Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 489: Khi lão Lục gặp lão Bát……




Nhất thời lão Đằng, Bạch Đại Nho và những người khác chỉ biết phát ngốc đứng yên tại chỗ. Cứ như vậy bị chém chết rồi?

Trong hàng ngàn hàng vạn thi thể ở đây, tìm ra chân thân của một con yêu ma, sau đó giết ngay tức khắc.

Mà cái đạo lý này cũng thú vị thật, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất,

Bọn họ cũng không nghĩ tới điều này, thiếu niên này rốt cuộc là ai. Tại sao trẻ tuổi như vậy mà có thể biết nhiều đến thế. Thực lực cũng rất mạnh.

“Tiểu hữu, ngươi, ngươi làm thế nào phát hiện ra thi thể kia là con tà ma?” Bạch Đại Nho kinh ngạc hỏi, trong lòng đầy thắc mắc.

Những thi thể gần chỗ họ đứng cũng phải có hơn 20 thi thể là của nhân loài. Tại sao thiếu niên này có thể đoán chính xác là thi thể nào.

Lâm Tiêu cười đáp: “Bởi vì, cái thi thể kia còn đẹp trai hơn cả ta, ta cảm thấy quá giả tạo.”

Bạch Đại Nho: “???”

Mọi người: “???”

Lão Đằng: “……”

Tính cách của tiểu hữu thật thú vị.

Nhìn mặt mọi người Lâm Tiêu chỉ xua tay không giải thích gì thêm. Thực ra từ lúc bắt đầu hắn đã thông qua Thiên Cấp Long Nhãn nhìn được thi thể nào là con tà ma kia hóa thành. Còn về phần tại sao hắn nói nhiều như lúc nãy, vì muốn đánh lạc hướng con tà ma kia. Cũng thuận tiện che đậy việc hắn có Thiên Cấp Long Nhãn.

Làm người phải khiêm tốn chứ.

Lúc này Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn về một hướng nói: “Lão Đằng, chúng ta mau rời khỏi đây đi, sắp có rất nhiều yêu ma đuổi tới đây rồi!”

“Hả?” Hai đại năng ngơ ngác, lúc này họ mới bắt đầu đưa linh thức đi dò xét hướng mà Lâm Tiêu nhìn.

Lại có yêu ma tới sao? Sao bọn họ không cảm thấy gì nhỉ.

Đợi chút……đúng là có. Có một luồng yêu khí mạnh mẽ đang lao tới bằng tốc độ rất nhanh. Hơn nữa số lượng có vẻ nhiều, còn có một con yêu ma thuộc cấp đại năng.

“Mọi người mau chuẩn bị tinh thần, chúng ta phải mau chóng rút lui không thể ở đây thêm, nếu không chúng ta không thoát được đâu.” Sắc mặt Bạch Đại Nho vô cùng nghiêm túc.

Tình trạng của bọn họ bây giờ không được tốt cho lắm, ở trên chiến trường ngoại ma này không có linh khí cũng không có tài khí để bổ sung cho cơ thể. Bọn họ phải mau chóng rời đi.

“Vâng!” Mọi người đáp.

“Bạch Đại Nho ở đằng trước, ta và Lâm Tiêu sẽ ở đằng sau, mau đi thôi!” Lão Đằng nói.

“Được!” Bạch Đại Nho không có ý kiến gì.

Hai đại năng Nho đạo dẫn dắt mọi người dùng tốc độ nhanh nhất bay tới nơi cửa ra.

“Hả? Tiêu hữu, ngươi, ngươi định làm gì?” Đằng lão kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu.

Vị tiểu hữu này hình như không có ý đi.

“Đằng lão, các ngươi đi trước đi, ta có việc cần ở lại một lúc.” Lâm Tiêu nói.

“Sao thế được, tiểu hữu ngươi cũng cảm nhận được. Bọn chúng sắp tới rồi, không thể đấu được với một con yêu ma cấp đại năng đâu!” Đằng lão vội nói.

Tiểu hữu Lâm Tiêu tuy tuổi trẻ tài cao nhân tài ngàn năm hiếm có, sự tồn tại của hắn vô cùng có ý nghĩa. Nếu để hắn chết thì nhất định phải đưa thi thể ra khỏi đây.

“Lão Đằng yên tâm, mấy con yêu ma kia không làm gì được ta đâu, nhưng mà ta, chả nhẽ ta không biết đường chạy?” Lâm Tiêu nói.

Bạch Đại Nho đã đưa người tới chỗ cửa ra..

“Lão Đằng, ông nhanh đi đi. Có ông ở đây mới làm vướng tay chân ta. Đừng để tới lúc cả hai người đều rơi vào tay lũ tà ma, tới lúc đó Đông Vực gặp nguy đó.” Lâm Tiêu thúc giục.

“Chuyện này…..chuyện này……được, vậy lão phu đợi tiểu hữu ở ngoài.” Đằng lão không có cách nào cãi được, đành để kệ Lâm Tiêu.

Sau khi dặn dò vài câu Đằng lão cũng vội vàng đuổi theo nhóm người Bạch Đại Nho. Đợi mấy người kia đi ra hết cả người Lâm Tiêu chợt bốc lên một luồng yêu khí, cả người hắn tự nhiên cũng biến thành to hơn.

Biến thành một con quỷ mắt đỏ cực lớn. Đây là kỹ năng giả mạo, sau khi giết con quỷ biết dùng huyễn thuật để giả mạo kia xong, ngoài việc lấy được một nguồn sức mạnh, hắn còn thu được thêm kỹ năng giả trang này.

Đương nhiên việc này làm Lâm Tiêu rất vui. Có cái này thì làm việc gì cũng dễ hơn nhiều. Chỉ có điều do liên quan tới vấn đề thu hoạch thần thông. Hắn muốn mô phỏng hình dáng thì hắn phải tiếp xúc với con quỷ đó.

Còn muốn tuỳ ý biến hình, với ngộ tính của hắn chắc sẽ mất chút thời gian để tu luyện. Sau vài lần quan sát hắn thấy không có gì đáng ngại mới thở phào một hơi.



Lúc này đám yêu ma cũng đã đuổi tới nơi. Nhìn mấy con quỷ này Lâm Tiêu cũng có chút kinh ngạc.

Bốn con. Bốn con cấp đại năng.

Đằng lão chỉ đi chậm mấy bước thì sợ là phải để lại xác ở đây thật. Bốn con quỷ cấp đại năng chứ chả phải chuyện đùa.

Kể cả hắn, lão Đằng và Bạch Đại Nho liên thủ cũng khó nói.

Trước mắt hắn mới gặp 2 con quỷ cấp đại năng, mỗi con đều có dị năng riêng. Con mắt đỏ thì điều khiển xác chết, con vừa nãy có năng lực giả trang. Vậy bốn con này sẽ có năng lực gì.

Hơn nữa sự tập trung của Lâm Tiêu dừng trên người một con quỷ. Con quỷ này……hình như là kẻ đoạt xá Tương Khách Khanh của hoàng thất Đại Can, sau đó bị hắn huỷ đi một tia thần thức. Không ngờ lại gặp ở đây.

“Lão Lục, làm sao đấy! ngươi và lão Ngũ có chút chuyện mà cũng không làm xong? Lão Ngũ đâu?” Một con lên tiếng hỏi.

Lâm Tiêu nhìn nó một cái rồi không nói gì, ngươi mới là lão Lục, cả họ nhà ngươi là lão Lục.

(* Lão Lục theo ngôn ngữ mạng của Trung Quốc ý chỉ những đứa gà, kém cỏi.)

Thấy Lâm Tiêu không nói gì mấy con này chăm chú nhìn hắn.

“Này? Đây hình như không phải lão Lục.”

“Đúng vậy, khí tức của lão Lục mạnh hơn hắn nhiều, hơn nữa nhìn cũng không giống.”

“Chả nhẽ vừa đột phá xong?”

“Này! Ngươi từ đâu tới, là thuộc hạ của ai?”

Sau khi xác nhận Lâm Tiêu không phải là lão Lục bọn chúng mới nghi ngờ hỏi hắn.

“Ta chỉ là một tán tu, gặp cơ duyên đột phá thành thế này.” Lâm Tiêu nói một câu.

Hắn định nói thêm mấy câu nữa nhưng lại không ngờ, sau khi hắn nói như vậy, mấy con quỷ kia không những không nghi ngờ mà còn hưng phấn.

“Hay, hay, hay! Hay lắm, tà ma chúng ta lại có thêm một cường giả đại năng rồi, đúng là việc tốt.”

“Sau này gọi ngươi là lão Cửu, lão Bát, đưa hắn đi đi.”

“Đúng, lão Bát, lão Cửu giao cho ngươi.”

Con tà ma bị gọi mà lão Bát không vui cũng không buồn gật đầu. Ai bảo nó là lão Bát cơ chứ. Hehe nhưng mà qua hôm nay nó không còn là bé nhất rồi, bởi vì có lão Cửu rồi.

Sau này mà có chuyện không vui đám kia sẽ bắt nạt lão Cửu, sẽ không bắt nạt hắn nữa.

“Chúng ta cảm nhận được một luồng sức mạnh Nho đạo cực mạnh, lão Cửu, ngươi có phát hiện ra gì không?” Một con quỷ nhìn chiến trường rồi nói.

Lâm Tiêu lắc đầu: “Ta cũng vì luồng sức mạnh này mới đây, nhưng sau khi tới đây không phát hiện chuyện gì, bọn chúng bỏ chạy hết rồi.”

“Hừ đám Nho đạo chết tiệt! chạy cũng nhanh thật.”

“Đi, bọn chúng nhất định còn ở đây.”

“Đáng chết, giết nhiều người của chúng ta như vậy còn muốn chạy, không thể để bọn chúng thoát được.”

“Lão Bát, ngươi ở lại dạy dỗ lão Cửu, không cần theo chúng ta.”

“Đúng, lão Cửu vừa đột phá, còn nhiều thứ chưa hiểu, ngươi phải chỉ dạy hắn nhiều vào!”

Kẻ bị gọi là lão Bát gật đầu một cách bất lực, sau khi nhận được chỉ đạo thì mấy con quỷ khác dẫn theo thuộc hạ toả đi xung quanh.

Mỗi con quỷ đại năng dẫn theo một đội rời đi, Lâm Tiêu tự nhiên nhếch khóe miệng. Lão Bát này tính ra là người quen cũ với hắn đó.

“Lão Cửu, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?” Lão Bát nghi ngờ hỏi.

Chương 207: Nhân quả do quân vương Đại Can gieo

Tà ma lão Bát lần đầu gặp tà ma lão Cửu nhưng lại thấy rất quen thuộc. Nhưng hắn vẫn không nghĩ ra là đã gặp nhau ở đâu.

“Bát ca không sai đâu, trước đây chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, nhưng lúc đó ta không phải bộ dạng này.” Lâm Tiêu cười nói.

“Haha, không cần biết thế nào, cường giả tà ma lại nhiều thêm một thành viên, đợi chúng ta có đủ mười người có thể thoát ra khỏi nơi này.” Lão Bát cảm thán nói.

Nếu nói là đã gặp mặt lão Cửu ở đâu thì chuyện đấy cũng phải rất lâu rồi. Có khi là lúc hắn còn chưa đột phá cấp đại năng này, tà ma sau khi đột phá đại năng thì diện mạo và cả đặc tính cũng có sự thay đổi lớn.

Cho nên trước đây có gặp mặt rồi cũng không nhận ra, đó là chuyện bình thường.

Lâm Tiêu nghe lão Bát nói vậy thì đáy mắt lại có ánh sáng lóe lên, hình như hắn vừa biết chút tin tức hay ho gì đó.

Hoá ra mấy con quỷ này không phải tự nguyện ở đây, hình như là bị nhốt……? Nếu đủ mười con cấp đại năng sẽ thoát được ra ngoài…..?

“Hả? lão Bát tại sao lại nói như vậy? Ta cảm thấy trong này cũng ổn mà?” Lâm Tiêu giả bộ hoài nghi hỏi.

Lão Bát dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, sau đó hình như hiểu ra cái gì nên nói: “Xem ra ngươi là tà ma hậu sinh rồi, hihihi, đáng thương.”

Lão Bát dùng ánh mắt đau lòng nhìn hắn, cái nhìn này làm Lâm Tiêu rợn hết cả da gà. Sau đó lão Bát mới giải thích.

“Sau thời kỳ thượng cổ, tà ma chúng ta bị các tộc khác công kích. Bọn chúng sợ chúng ta, lo lắng chúng ta mạnh lên, cho nên dùng mọi cách tiêu diệt chúng ta.”

“Ta là một con tà mà tồn tại từ thời thượng cổ tới giờ, mặc dù lúc đó ta còn chưa mở linh thức.”

“Những nơi khác thì ta không biết, nhưng ở vùng không gian này, chúng ta bị một thế lực thượng cổ nào đó phong ấn lại đâu. Ta cũng không biết đã bao lâu rồi, nhưng khoảng hai mươi năm trước, có một nhân loài xông vào đây, chúng ta lại có cơ hội nhìn thấy bầu trời ở bên ngoài.”

“Hehe, nhìn dáng vẻ của ngươi, khẳng định là chưa rời khỏi đây bao giờ. Thế giới bên ngoài nhiều thứ hay ho lắm, đợi ngươi có thể ngưng tụ một chút thần niệm là có thể ra ngoài xem thử…..”

Lão Bát nói tới chuyện này tự nhiên hưng phấn hẳn lên, hắn luyên thuyên không ngừng. Lâm Tiêu cũng giả bộ thích thú lắng nghe, còn có lúc trợn cả mắt lên.

Nếu không phải hắn đã từng được nhìn thấy hình ảnh của thượng cổ, thì giờ này đã bị con tà ma lão Bát này làm cho tin sái cổ rồi.

Tại sao tộc tà ma lại bị các tộc khác bỏ rơi, bị đuổi giết và trục xuất. Ngươi chả nhẽ không tự hỏi lòng mình sao? Các ngươi xâm chiếm lãnh thổ, cắn nuốt các tộc khác vậy nên mọi người mới muốn giết các ngươi. Lâm Tiêu âm thầm phỉ nhổ trong lòng.

Trong dòng chảy lịch sử luôn có những kẻ như vậy, ở thế giới của hắn cũng có chủng tộc giống vậy, da mặt có khi còn dày hơn cả vậy.

Chỉ là trong lời nói của con tà ma lão Bát này hắn cũng có chút tin tức. Đợi con lão Bát này chém gió xong Lâm Tiêu mới mở miệng nói: “Bát ca, cung điện bị phong ấn nhìn như thế nào? Ta hình như chưa bao giờ nhìn thấy.”

Lão Bát cười rồi giải thích cho hắn.

“Ngươi là loại tà ma mới đột phá xong đương nhiên chưa nhìn thấy bao giờ.”

“Cung điện phong ấn được tám anh em chúng ta thay phiên nhau thủ hộ, nhưng cũng chả có gì hay ho mà nhìn, tà ma chúng ta không vào được.”

“Cung điện này luôn bị một cỗ sát khí mạnh mẽ bao lấy như một cái lồng, kể cả lão Đại cũng khó mà đột nhập vào.”



“Ngươi nói xem có phải cơ duyên hay không, một tên võ tu xông vào lãnh thổ của bọn ta để tìm kiếm cơ duyên. Sau khi bị chúng ta truy lùng thì hắn trốn được vào cung điện đó. Sau đó bọn ta không biết hắn làm thế nào để thoát được phong ấn.”

“May mà có tên đó mới làm cho bọn ta có hy vọng thoát ra ngoài.”

“Chỉ cần mười tà ma cấp đại năng thì chúng ta có thể thử đột phá nơi đó.”

Lão Bát vừa cảm thán vừa kể lại mọi chuyện. Lâm Tiêu nghe xong cũng sững sờ, hắn không có ý đồng cảm nhưng mà……. Sau câu chuyện này nghe quen tai thế nhỉ.

Chính là câu chuyện do quân vương Đại Can đích thân kể cho hắn, giống y hệt nhau. Chỉ khác là góc kể từ góc nhìn của một võ tu biến thành một con tà ma mà thôi. Hơn nữa cái cung điện bị phong ấn mà có sát khí bao quanh kia, sẽ không phải là……Sát Thần Điện chứ.

“Khụ…….Bát ca này, cái tên nhân loài kia, các ngươi có tìm thấy hắn không?” Lâm Tiêu bộ dạng tò mò hỏi hắn.

“Đương nhiên là tìm thấy rồi, nói ra ngươi lại không tin, cái kẻ kia là một quân vương của một vương triều ở thế giới bên ngoài. Đáng tiếc ta chỉ có thể phân được một tia tà niệm, nếu không sớm đã bắt được hắn về phá phong ấn cho chúng ta rồi.” Lão Bát mặt mày tiếc nuối nói.

Lâm Tiêu: “……”

Đây….đây cũng thật trùng hợp.

Chân tướng đây rồi, hoá ra nguy cơ tà ma xuất hiện bây giờ lại do quân vương Đại Can gây ra.

Cung điện phong ấn là Sát Thần Điện.

Sau khi quân vương Đại Can vô tình xông vào đây thu hoạch được một số đồ thì làm phong ấn ở đây yếu đi. Như vậy 20 năm gần đây bọn tà ma mới có thể hồi phục lại.

May mà phong ấn chưa hoàn toàn bị phá vỡ, nếu không tám con quỷ này đã xông ra ngoài rồi. Chiến trường ngoại ma không phải là nơi tìm cơ duyên, mà nơi này là nơi phong ấn những con quỷ thượng cổ.

Cho đến giờ những bí ẩn mới được giải đáp

Từ thượng cổ tới giờ cách giết những con quỷ cấp cao là huỷ diệt hoàn toàn hoặc phong ấn lại. Vậy có nghĩa nơi phong ấn quỷ còn có những nơi khác nữa. Thế giới huyền huyễn này còn có rất nhiều nơi phong ấn như thế này.

Lâm Tiêu suy nghĩ một lúc thì sắc mặt dần dần trầm xuống. Hắn lại nghĩ tới trái đất, hình ảnh trái đất trên tòa tháp thượng cổ Chân Long tháp, cũng có tung tích tà mà xuất hiện. Không biết ở đó bây giờ thế nào.

Lâm Tiêu lắc đầu xua đi những suy nghĩ lung tung, vấn đề bây giờ chính là có đi đến tòa cung điện phong ấn kia không?

Quân vương Đại Can vào một lần đã làm suy yếu phong ấn, bản thân hắn mà vào lần nữa thì phong ấn có bị yếu thêm không.

Sau một hồi suy nghĩ Lâm Tiêu quyết định, đi, nhất định phải đi! Bản thân hắn phải ổn định lại phong ấn ở đó.

Còn nếu không được thì phải giết mấy con quỷ cấp đại năng này đi.

Tà ma cảnh giới đại năng = vật đại bổ = mở hộp may mắn = cơ duyên.

“Bát ca, có thể đưa ta tới cung điện phong ấn không?” Lâm Tiêu hỏi.

“Đương nhiên được rồi, nhưng ở đấy có gì đâu mà nhìn, chúng ta căn bản không vào được, đứng gần cũng không được. Hơn nữa kể cả nhân loài, chúng ta cũng thử rồi nhưng chả có nhân loài nào chịu được sát khí ở đó.”

“Thật đáng tiếc! ta có một phân thân tà niệm ở vương triều Đại Can nhưng bị diệt mất rồi, nếu không đã bắt được quân vương Đại Can, hay đổi mục tiêu bắt con gái ông ta nhỉ.”

Lão Bát vẫn lẩm bẩm mãi không ngừng, hắn không phát hiện lão Cửu đứng bên cạnh đã híp mắt lại nhìn hắn.

Hắn không biết mấy câu nói này sẽ đem lại hậu quả gì cho bản thân.