*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai giờ trôi qua, cuối cùng Lâm Tiêu cũng đứng lên lần nữa, lần này hắn không bị ảnh hưởng bởi trọng lực xung quanh nữa. Đã có thể nhảy nhót khắp nơi, thân thủ cũng linh hoạt như bình thường.
Không phải hắn không muốn hấp thụ tiếp để nâng cao ý cảnh, nhưng ý cảnh trọng lực đã……lên bậc 10 rồi. Đã đạt tới mãn cấp rồi.
Suy nghĩ bây giờ của Lâm Tiêu chính là……xứng đáng!
Hắn hi sinh một đạo khí chân linh để đạt được ý cảnh trọng lực viên mãn. Theo như tính toán của hắn thì chính là hời rồi.
Hơn nữa khi ý cảnh trọng lực đạt viên mãn thì linh thức của Lâm Tiêu cũng dần dần hồi phục. Hắn có thể cảm nhận được phía trước thông đạo này có một cỗ sức mạnh kỳ quái nào đó.
Ý cảnh đặc biệt này của hắn là thứ thần thánh phương nào vậy. Bây giờ lại còn có chức năng dò đường.
‘Sau khi sử dụng vật hiến tế, không nhất định có thể triệu hồi thực thể, nhưng nhất định có thể xuất hiện trận truyền tống.’
Sau khi cảm nhận các loại ý cảnh trong cơ thể mình.
Ý cảnh trọng lực, bậc mười viên mãn.
Kiếm ý, bậc 9.
Ý cảnh Hoả, bậc 9.
Ý cảnh Hoang Chi, bậc 8.
Ý cảnh Sát Sinh, bậc 7.
Ý cảnh đặc biệt, bậc 3,5.
Ngoài ra còn có lĩnh vực luyện đan bậc 1, và một loại ý cảnh vừa cướp được chính là tạo dựng lĩnh vực giai đoạn nhập môn.
Bây giờ đối với hắn mà nói chỉ cần ý cảnh Sát Sinh và ý cảnh đặc biệt lên được bậc 8, hắn có thể thử đột phá Hoá Đỉnh cảnh.
Ý cảnh Sát Sinh chỉ cần đi vương triều Đại Can, chắc chắn có thể tìm thấy cơ hội. Nhưng mà ý cảnh đặc biệt……
Lâm Tiêu lại trầm mặc suy nghĩ, sau khi hiến tế cái đỉnh luyện hồn thì ý cảnh đặc biệt từ bậc 1,5 lên 3,5, tăng được 2 bậc. Vậy có thể lý giải là hiến tế một đạo khí chân linh có thể tăng 2 bậc.
Vậy nếu hắn hiến tến 4 đạo khí chân linh là có thể đặt được bậc 8 rồi.
Đạo khí chân linh à……! Lâm Tiêu có chút khó chịu.
Hắn, hắn lấy đâu ra nhiều đạo khí chân linh như thế. Có phải là bắp cải đâu mà muốn tiện tay nhặt được là được.
Lâm Tiêu nhìn vầng sáng truyền tống sau lưng hắn.
Trên người Tiểu Chu Tước còn đang có lửa bản mệnh, có khi lại có cách làm cho ý cảnh đặc biệt nâng cấp. Nhưng không biết nâng được bao nhiêu bậc thôi.
Chuyện này chứ đợi sau rồi nói.
Cùng lúc đó Chu Tước phía ngoài vầng sáng màu tím hắt xì một cái. Khụ, chả nhẽ biến thành hình người mặc ít quần áo quá à. Sao có thể, bản thân hắn là một con chim lửa mà, sao lại sợ lạnh được chứ.
Phía bên trong vầng sáng màu tím Lâm Tiêu đã bước tiếp về phía trước, không biết đi được bao lâu, hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng nóng, càng lúc càng tăng cao.
Càng lúc……càng không bình thường.
Trong người hắn có ý cảnh Hoả vậy mà bây giờ sau lưng toàn là mồ hôi. Chỉ như vậy thôi cũng đủ biết nhiệt độ cao đến nhường nào.
Nếu đổi lại là một người phàm, sợ rằng đã bị nướng chín trong nhiệt đột này rồi.
Lâm Tiêu giơ tay phải lên một thanh linh kiếm hạ phẩm bị ném xuống đất.
Xèo xèo xèo.
Thanh linh kiếm hạ phẩm lập tức tan chảy bốc cả khói. Trong nháy mắt hoá thành một đống tàn tro.
Lâm Tiêu ngẩng đầu vẻ mặt sầu bi nhìn thông đạo dài loằng ngoằng phía trước, căn bản nhìn không thấy điểm cuối. Nhiệt độ ở đây đã không bình thường, vậy ở điểm cuối kia sẽ thế nào.
Bản thân hắn còn chịu đựng được không?
Khu vực này nhiệt độ cao không phải vì có lửa, từ sâu trong nhận thức của hắn đã biết dù có ở đây thấp thụ năng lượng cũng không nâng cấp được ý cảnh Hỏa trong cơ thể.
Không có cách nào khác hắn đành giơ tay phải ra. Một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện.
“Chủ nhân! Hu hu hu! Lần sau vứt ta vào nhẫn trữ vật thì có thể nhắc trước một tiếng không, ta còn chuẩn bị tâm lý chứ. Chủ nhân có thể cho cái đỉnh vào cùng không, ta còn có người nói chuyện cùng. Hơn nữa, ta giúp ngài dạy dỗ tên kia, chủ nhân nói đúng không……”
Khoảnh khắc đứa mê nói này xuất hiện thì tiếng léo nhéo cũng xuất hiện theo.