*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc nó xuất hiện ở đây, vẫn chưa kịp quan sát kỹ tình hình xung quanh.
Bị kẻ kia nhắc, hắn bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Phệ Hồn Đỉnh.
Phệ Hồn Đỉnh chính là một trong ba đạo khí của thần tộc Dao Trì.
Hiển nhiên, thứ này không phải là dùng để đối phó với nó.
Vậy thì chính là đối phó với.....tôn thượng rồi.
Hừ!
Đáng ghét!
Thế thì càng đáng chết hơn!
Không một chút do dự.
Ảnh Dực Trảm!
Ngọn lửa U Minh bao trùm lấy cơ thể, Chu Tước hóa thành một con chim lửa, dốc toàn bộ sức mạnh xông về phía người trung niên.
Sắc mặt người trung niên lộ vẻ khiếp sợ.
Lão có thể cảm nhận được một cảm giác cực kỳ khủng bố từ đòn tấn công của đối phương.
Nếu như bị đánh trúng hoàn toàn, thì cho dù lão ta có huyết mạch thần tộc Sinh Tử Cảnh đi chăng nữa, không chết thì cũng trọng thương, mất đi sức chiến đấu.
Chạy!
Bây giờ kế sách khôn ngoan nhất chính là chạy.
Không sai, bất chấp mọi giá để chạy trốn.
Phụt....
Người trung niên phun ra một bụm máu.
Khí thế trên người lại nâng lên hai phần, tốc độ tăng lên gần gấp đôi.
“Chu Tước, đám yêu tộc đáng chết các ngươi, cứ đợi đó cho ta.”
“Sớm muộn cũng có một ngày thần tộc Dao Trì bọn ta tiêu diệt toàn bộ yêu tộc các ngươi, giết không chừa một con.”
Sau khi để lại hai câu đe dọa đầy căm tức, người trung niên hóa thành một luồng huyết ảnh, điên cuồng chạy đi.
“Hử? Muốn chạy, ở trước mặt bản tôn, ngươi chạy không thoát đâu!!!” Chu Tước cũng tức giận, nhanh chóng tăng tốc lên mấy lần.
Lần này mà để đối phương chạy thoát, vậy thì hắn không cách nào ăn nói với tôn thượng đại nhân đâu.
Hừ!!!
Một tiếng hừ lạnh lùng.
Ngọn lửa U Minh ngập trời, cuồn cuộn cuốn lấy người trung niên.
“Phá cho ta!” Người trung niên tức giận gào lên.
Phía sau hắn hiện ra một bức tượng thần hình con trâu, hàng vạn tia sáng tụ lại trên tay phải của lão ta.