Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 463: Chu Tước này điên rồi sao!




Trên người lão ta bốc khói đen, hiển nhiên là không ngờ đòn tấn công của Yêu Vương lại dứt khoát và mạnh mẽ đến vậy.

Chỉ một đòn đã khiến hắn bị thương nhẹ rồi.

“Yêu Vương, ta và ngươi không thù không oán, ngươi chưa phân rõ phải trái, trắng đen đã thi triển đòn tấn công, đây rốt cuộc là vì sao chứ!” Người trung niên tức giận nói.

“Hừ, giết ngươi còn cần lí do sao! Hơn nữa, thần tộc Dao Trì của ngươi, mấy năm nay, cũng không ít lần nhắm vào yêu tộc bọn ta đấy thôi.” Chu Tước lạnh lùng đáp.

Hai cánh của nó sải ra, lao tới truy sát.

Ở trước mặt nó mà dám chạy trốn ư?

Trừ khi là người lĩnh ngộ được Mẫn Chi Lĩnh Vực, hoặc là có một loại thần thông đặc biệt nào đó, thì mới có khả năng.

Bằng không, cứ ở đó mà mơ đi

Chu Tước lại lần nữa phóng ra một ngọn lửa tấn công.

Nhưng sau khi thấy hiệu quả chỉ có thể tăng thêm một vài vết thương nhẹ cho đối phương, thì nó không vui rồi đấy.

Thế này quá chậm.

Tôn thượng đại nhân còn đang chờ nó kia kìa, tuyệt đối không thể để tôn thượng chờ lâu.

“Thu!!!” Lại một tiếng chim kêu cất lên.

Khí nóng kinh khủng trên người Chu Tước đột nhiên tăng cao.

Sau đó, ngọn lửa màu đỏ trên người nó lại bắt đầu biến sắc.

Từ màu đỏ thẫm, dần dần chuyển sang màu xanh thẫm của ngọn lửa U Minh.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong bán kính trăm dặm, đột ngột tăng lên.

Tất cả những nơi có nguồn nước đều không ngừng sôi sục.

Mà mỗi một người có mặt tại đấy, toàn thân đều nổi một tầng khí lạnh.

Đó là hàn ý ở tận trong lục phủ ngũ tạng.

Loại cảm giác tương phản kỳ quái này, khiến người ta tê dại cả da đầu, tinh thần đều run sợ.

Hắn ngơ ngác luôn rồi.

Yêu hỏa bản mệnh!!!

Chu Tước này vậy mà lại thi triển ra yêu hỏa bản mệnh!!!

Trừ khi là đại chiến sinh tử, bằng không, yêu thú sẽ không dễ dàng triển khai ra lá bài tẩy này.

Một khi thi triển, thì chính là tới chết mới thôi!

Cho dù thắng, thì sau trận chiến cũng sẽ suy yếu một khoảng thời gian.

Điên rồi!

Chu Tước này điên rồi sao!

“Chu Tước, ngươi điên rồi, lẽ nào ngươi muốn khơi mào chiến tranh giữa hai tộc ư?” Người trung niên hét lên.

“Haha, khơi mào cuộc chiến giữa hai tộc vì ngươi ư, cái thứ Sinh Tử Cảnh trung kỳ như ngươi mà cũng có năng lực đó sao?” Chu Tước khinh bỉ, nói.

“Ta quả thực không làm được, nhưng thứ kia thì làm được!” Người trung niên chỉ về cự đỉnh che trời ở nơi gần đó.

“Hử? Đây là....Phệ Hồn Đỉnh? Các ngươi ngay đến cả thứ này cũng đem ra rồi à.” Ánh mắt Chu Tước trầm xuống.