*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giống như một cơn mưa lớn đổ ập tới, chỉ khác là hiện giờ đều là âm hồn tàn ảnh đổ ập tới.
Lớp phòng ngự của Khí Vận ở Kiếm Ma tông chấn động kịch liệt.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, ánh sáng của lớp phòng ngự Khí Vận đã ảm đạm đi mấy phần.
“Không hay rồi! Nếu như lớp bảo hộ khí vận bị vỡ, vậy đệ tử trong tông không biết phải thương vong bao nhiêu người nữa!” một trưởng lão Kiếm Ma tông sắc mặt vô cùng khó coi.
Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy thảm trạng ở bên ngoài Kiếm Ma tông.
Ngay cả tu sĩ cấp cao như Luân Hải Cảnh, cũng không chống đỡ nổi khí tức của cự đỉnh tà ác đó.
Chớp mắt một cái liền bỏ mạng, hồn phách bị câu đi.
Cho dù là cường giả Toàn Đan Cảnh, cũng chỉ trụ được nhiều lắm là mấy phút.
Thực lực của Kiếm Ma tông bọn họ tăng vọt, nhưng vẫn có rất nhiều người là đệ tử Luân Hải Cảnh.
Lớp phòng ngự khí vận này mà bị phá, vậy thì hàng vạn đệ tử đều sẽ hóa thành hư không, người chết vô số.
“Mục lão, Cảnh lão, còn có những trưởng lão Toàn Đan Cảnh hậu kỳ trở lên khác, có dám cùng ta ra ngoài đón địch không!!!”
Phương tông chủ nhìn đại đỉnh trên bầu trời, hô lên với các trưởng lão trong tông.
Trong lòng ông đầy sự căm phẫn và bất đắc dĩ.
Ông thật không ngờ, đối phương đường đường là một đại năng Sinh Tử Cảnh, lại dùng thứ chí bảo tà ác đến vậy.
“Lên thì lên, ta còn lâu mới sợ!”
“Thứ này sao có thể được gọi là Thần tộc Dao Trì chứ, sao không gọi là tà tộc Dao Trì đi.”
“Để bảo vệ Kiếm Ma tông, ta sẽ liều cái mạng này!!!”
“Tông chủ, nhanh lên, ai mà biết cái lớp phòng ngự này còn kiên trì được bao lâu chứ.”
Các vị trưởng lão của Kiếm Ma tông đều đứng ra, đồng tâm hiệp lực.”
Không ai có ý kiến nào khác. Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết này, đồng lòng đối ngoại là điều tất yếu.
“Được, vậy thì các vị theo ta....” ánh mắt Phương tông chủ nghiêm nghị, bi tráng.
Ông có thể cảm nhận được, trận chiến này, phần thắng của Kiếm Ma tông quá nhỏ.
Nhưng không đợi ông nói xong, một bóng người vội bay tới trước mặt bọn họ.
Là Lâm Tiêu.
“Tông chủ, Mục lão, Cảnh lão, các vị vẫn nên dẫn người tới bảo vệ các đệ tử khác trong tông đi.” Giọng điệu của Lâm Tiêu ung dung, kiên định, không cho người khác cơ hội chất vấn.
“Lâm tiểu tử, ngươi nói vớ vẩn gì vậy! Lẽ nào ngươi không phải đệ tử Kiếm Ma tông? Nói cho cùng, ngươi vẫn là đệ tử thân truyền của ta đấy.” Mục lão là người đầu tiên lên tiếng phản đối.
“Mục lão đầu, ông nói cái cóc khô gì vậy, thằng nhãi này bái sư là bái tôi trước đấy nhá. Chuyện của Lâm tiểu tử mi chính là chuyện của tông môn, đừng nghĩ nhiều nữa.” Cảnh lão ung dung cười, nói.
“Đúng đó, Lâm Tiêu, tông môn nhờ có ngươi mà khí vận tăng bộc phát, vô số đệ tử đều có được cơ duyên, ngay cả ba chúng ta cũng vì vậy mới Hóa Đỉnh thành công. Cho nên, tông môn và ngươi, cùng tiến cùng lui!!!” Phương tông chủ cũng nói với ngữ khí kiên định.
Trong ánh mắt Lâm Tiêu lộ ra sự cảm động.
Kiếm Ma tông, đúng là một ma giáo không đúng với cái tên của nó.