Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 393




Mấy ngày này hắn đều không ngừng chém giết ma thú, điểm tích lũy nhờ vậy mà tăng lên khoảng mười hai vạn.

Nhưng điểm tích lũy của tiểu cô nương này, lại chỉ trong vài ngày đã tăng từ hơn bốn vạn ban đầu, lên tới mười vạn cho tới hiện tại.

Tăng thêm tròn sáu vạn điểm tích lũy.

Số điểm tích lũy này vừa khéo lại bằng với điểm tích lũy của mấy người bị loại gần đây cộng lại.

Cho nên....

Tiểu cô nương này làm cái trò gì vậy chứ.

Ở một bên khác.

Một tiểu đội gồm ba mươi người, không, hiện tại là tiểu đội hai mươi tám người.

Hôm nay có hai người trong lúc truy sát yêu nữ, xui xui nên bị giết rồi.

Lúc này tiểu đội nhìn thấy yêu nữ lại tụ hợp với Lâm Tiêu kia rồi, bọn họ nhất thời không dám manh động, ba bốn người lập thành một tổ nhỏ, bao vây hai người lại.

Mỗi người trong đám bọn họ, trong lòng đều vừa kinh sợ vừa vui mừng.

Kinh sợ vì thực lực của hai kẻ quái vật này vượt xa so với người cùng cấp.

Mừng vì, bây giờ bọn họ có hai mươi tám người, cho dù hai người này có thực lực nghịch thiên, nhưng với sự khác biệt nhân số cực lớn như vậy, hai người này không không thể có cơ hội lật ngược ván cờ.

Hơn nữa, điểm tích lũy của hai người này hợp lại, đã đạt tới mức kh ủng bố là hơn hai mươi hai vạn rồi.

Cho nên!

Cứ cho là bọn họ ích kỷ, thì hôm nay, hai kẻ này bắt buộc phải ở lại!

“Minh Viễn huynh, trước đây chẳng phải là huynh muốn khiêu chiến với Lâm Tiêu hay sao? Hiện tại có thể lên được rồi.”

“Đệt! Ta chỉ là nghĩ vậy thôi, thế sao ngươi không lên đi.”

“Chậm trễ ắt sinh biến cố, có phải là chúng ta có thể ra tay rồi không!”

“Các ngươi lên trước đi, ta áp trận cho các ngươi!”

“????”

“Nếu ngươi nói như vậy thì ta rút lui đấy nhá!”

Tiểu đội bắt đầu phát sinh tranh chấp nội bộ.

Lúc tấn công một mình Can Anh Túc, còn không có năng lực phản kích.

Chứ đừng nói bây giờ hai kẻ quái vật này còn tụ hợp lại với nhau.

Vậy thì nhóm đầu tiên ra tay, kết cục nhất định là rất thảm rồi.

Nói không chừng, còn chưa kịp tấn công đã bị Lâm Tiêu và yêu nữ kia tiễn đi rồi.

Cái chuyện may áo cưới cho người khác* này, bọn họ gặp nhiều rồi.

(*May áo cưới cho người khác: Ý nói bản thân dốc công dốc sức, nhưng lại để người khác ngồi không hưởng lộc.)

Đúng vào lúc này, một thanh niên có vóc dáng cao lớn bước ra.

“Lâm Tiêu, ta muốn đơn độc phân cao thấp với ngươi, ngươi dám không!!!”