Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 382: Không xong rồi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà bảng xếp hạng còn treo ngay bên cạnh cái lời nhắc nhở.

Từ tên và thứ hạng trên danh sách, có thể nhìn thấy số người may mắn còn lại và số điểm tích lũy thực tại.

Thật thú vị!

Với tình hình này, chỉ e rằng hắn đã trở thành mục tiêu tấn công của tất cả mọi người rồi.

Nhưng mà, như này cũng được lắm đấy.

Có đôi khi, thợ săn lại tồn tại dưới dạng con mồi đó.

Lâm Tiêu mỉm cười, không hề che giấu bản thân, cứ vậy mà bước ra.

Hắn muốn xem xem, ai sẽ là người đầu tiên tới tấn công mình.

Nhưng chưa đi được mấy bước, trong bóng tối liền xuất hiện một thân hình cao gần năm mét, đó là một sinh vật có đôi mắt đỏ thẫm, toàn thân vảy đen che kín, trên thân tỏa ra một loại ma tính.

Nhìn từ bề ngoài, thì chính là một người thú thằn lằn có thể bước đi thẳng lưng.

Đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của nó không ngừng thăm dò tứ phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lâm Tiêu lập tức phát hiện ra con quái vật này, nhưng hắn không biết nó là thứ gì.

Nếu theo như lời nhắc nhở của tháp Chân Long, thì chắc đây chính là ma vật nhỉ?

Từ khí tức của nó thì biết, con này đã tương đương với một yêu thú Toàn Đan Cảnh hậu kỳ rồi.

Khi Lâm Tiêu đang đánh giá con ma vật này.

Thì ma vật cũng đã phát hiện ra Lâm Tiêu rồi.

Ầm!! một tiếng vang lên.

Đôi mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn lao nhanh về phía Lâm Tiêu, tốc độ nhanh không tưởng. Chỉ với một nhịp thở hắn đã vọt tới trước mặt Lâm Tiêu.

Nhân loại!

Vậy mà là một nhân loài!

Ánh mắt người thằn lằn loé lên sự điên cuồng, nó không biết đã bao lâu rồi chưa được gặp nhân loại. Hơn nữa, trên người kẻ này còn có một mùi hương, linh khí trên người tên nhân loài này cũng yếu hơn hắn.

Đến nào bảo bối!

Xoẹt!!

Người thằn lằn giơ móng vuốt lên, nó còn đang nghĩ nên ăn từ đâu cho ngon, từ trên xuống hay từ dưới lên.

Vào đúng khoảnh khắc này, khi móng vuốt của nó chỉ còn cách khoảng 2m nữa, thì đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé của tên nhân loài kia bắt được.

Trong mắt của người thằn lằn lộ ra vẻ hoảng mang, chuyện gì thế này? Bị bắt được?

Một đạo kiếm khí sắc bén loé lên, đồng tử của người thằn lằn bỗng chốc co lại, từng lớp vảy trên người đều dựng lên như đang cảnh báo. Một loại……uy lực!

Không xong rồi!