*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Hạng ba, Si A Ngưu, 3420 điểm tích luỹ chân long.)
( Hạng tư, Lãnh Vô Lệ, 1450 điểm tích luỹ chân long.)
...
Ba ngàn điểm tích luỹ?!
Lần này, Si A Ngưu thực sự đã nhận được ba nghìn điểm tích luỹ, nhiều gấp ba lần so với Lãnh Vô Lệ khi đó.
Xem ra hắn ta đã lĩnh hội được rất nhiều điều bí ẩn.
"A Ngưu huynh nói rất đúng, phải giữ vững tâm lý mới được, bảng Chân Long không chỉ nhìn những người đứng đầu, chỉ cần có thể đi đến cuối cùng sẽ có được phần thưởng tương ứng."
"Đừng nói nữa, ta đi thu tâm ngưng thần, lại bắt đầu lĩnh ngộ."
"Ta cũng vậy, không thể để bên ngoài quấy rầy."
Dưới phản ứng khích lệ của Si A Ngưu, những thiên kiêu đó đã lấy lại tự tin và bắt đầu tham ngộ pho tượng.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một.
Trong nửa ngày, đã có không ít thiên kiêu đã tham ngộ pho tượng ở tầng hai và bước vào tầng ba.
Bọn họ vốn là đệ tử thiên tài của các thế lực khác nhau, sự tự tin được khôi phục, lĩnh ngộ sự bí ẩn của pho tượng ầng thứ hai cũng không khó.
Chỉ là khi những người này đi tới tầng ba, sau khi nhìn thấy một pho tượng mới khác, nhất thời có chút sững sờ.
Đặc tính của các pho tượng khác nhau nên nhất phải tham ngộ lại.
Cũng giống như yêu nữ Đại Can và Lãnh Vô Lệ, tất cả họ đều ngồi đó ngoan ngoãn lĩnh ngộ.
Nhưng.. nhưng..
Nhưng còn Lâm Tiêu thì sao? Tại sao trong thời gian ngắn mà hắn có thể tham ngộ hết pho tượng này đến pho tượng khác như vậy?!
Một ngày sau, dựa vào ngộ tính của bản thân và chân long huyết mạch, Can Anh Túc là người đầu tiên tham ngộ pho tượng hình rồng trên tầng ba.
Hai ngày sau, Si A Ngưu, Lãnh Vô Lệ và những người khác cũng đã tham ngộ thành công.
Có áp lực thì có động lực, sau khi nhìn những người xung quanh mình tham ngộ thành công rồi biến mất thì những người còn lại cũng nín nhịn và cố gắng hết sức để tham ngộ.
Cứ như vậy, mười ngày sau, ở tầng bảy tháp Chân Long Thiên Mệnh xuất hiện bóng người thứ hai.
"Đại Tiêu Tiêu!? Ngươi vẫn ở đây, ngươi đang đợi ta à??" Can Anh Túc vừa đặt chân đến tầng bảy đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, vui vẻ nói.
"Đúng đúng đúng, chờ ngươi chờ tới hoa tàn rồi." Lâm Tiêu liếc nàng ta một cái, cạn lời nói.
Khi có người đến tầng thứ bảy, hắn đã tỉnh dậy sau khi tu luyện.
Mười ngày rồi! Tròn mười ngày, suýt chút nữa hắn cho rằng mình là người duy nhất có thể lên tới tầng thứ bảy. May mắn, bây giờ có thêm tiểu ni tử rồi.
"Vớ vẩn, ở đây làm gì có hoa! ~~" Can Anh Túc cười.