*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từng sợi năng lượng chân nguyên của cơ thể nguyên tố, không ngừng dung hòa vào trong cơ thể Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu lúc này chỉ cảm thấy giống như là đưa một thế giới hỏa diệm vào trong cơ thể, không hề có cảm giác nóng rát nào, mà ngược lại hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như đưa một dòng suối ấm áp vào vậy.
Dần dần hắn tiến vào một trạng thái kì lạ, tốc độ hấp thụ năng lượng hỏa diễm chân nguyên bắt đầu tăng vọt.
Điều này khiến đôi mắt của nguyên tố lửa kia sáng rỡ, càng thêm vui mừng.
Không hổ là tôn thượng chủ nhân. Cho dù tu vi thấp bé, nhưng vẫn có thể đạt tới trình độ này.
Tiếp đó, đôi mắt nó đặt lên thanh linh kiếm trên tay chủ nhân.
“Thật kỳ lạ, rõ ràng chủ nhân có ý cảnh kiếm ý không hề yếu, tại sao vẫn cứ sử dụng thanh kiếm rác rưởi này vậy.”
Nguyên tố lửa kia khó hiểu, lẩm bẩm một câu.
Sau đó, cỗ năng lượng toàn thân nó đồng loạt chuyển tới bên người tôn thượng chủ nhân, mà bản thể của nó chỉ còn lại là một viên pha lê trong suốt màu tím, to bằng nắm tay.
Ngay lập tức, pha lê màu tím kia va vào thanh trường kiếm trên tay Lâm Tiêu, không có âm thanh vang lên, mà lại dung hòa vào trong.
Sau đó, thanh trường kiếm này sản sinh ra một lực hút mạnh mẽ vô cùng.
Vô số xích viêm từ lòng đất xung quanh bị hút vào trong, lại thêm dung nham dưới lòng đất nóng rực bị hút vào, ngay cả những mỏ đá quý hiếm dưới lòng núi lửa cũng bị rút ra những vật chất tinh túy mà hút vào trong....
Một thanh linh kiếm không phẩm cấp, màu đỏ tía hút mắt đang được luyện thành. Càng kỳ lạ hơn là, thanh kiếm này cực kỳ có linh tính, linh tính tràn đầy cả ra.
Khi một người một kiếm đang luyện hóa, núi lửa phun trào cũng dừng lại. Cả ngọn núi lửa đều khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Dung nham của ngọn núi lửa gần đó đã sớm đông cứng lại, rừng và những ngọn núi đá gần đó chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.
Những kẻ đứng vây xem trước đó đã sớm chạy mất hút con mẹ hàng lươn rồi.
Thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, bọn họ nào dám ở lại nữa.
Nhưng mà, lòng tò mò của những kẻ thích mạo hiểm thì vĩnh viễn không thiếu.
Ở một nơi nào đó gần núi lửa, một đoàn người đang lén lén lút lút tiến lại gần.
“Lão đại, ở đó thật sự vẫn còn cơ duyên sao? Con quái thú kia liệu có xuất hiện lần nữa không!” Trong đó có một đệ tử nhỏ hoang mang hỏi.