*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những tiếng kêu phát ra từ cơ thể của Lâm Tiêu, một luồng khí tức đáng sợ từ từ phát ra từ cơ thể hắn.
Chính là như vậy.
Máu trong Giao Long Huyết Trì dần dần giảm xuống và uy thế trong cơ thể Lâm Tiêu không ngừng tăng lên.
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.
Ba ngày trôi qua.
...
Bên ngoài bí cảnh, người của bốn đại thế lực lớn đang rất vui mừng
Mấy ngày nay đệ tử bọn họ cuối cùng đã có được chút cơ duyên.
Mặc dù không phải rất lớn nhưng cũng thoải mái vì không bị ai quấy phá, cướp giật.
Tất cả bọn họ dường như đều biết rõ điều đó và vội vàng tìm kiếm cơ duyên cho riêng mình.
"Thiếu niên kia sao vậy, có phải đang luyện hóa cơ duyên không?!"
"Đúng đúng, vẫn chưa thấy hình ảnh của hắn, chắc là vẫn đang tu luyện."
"Ta thật hi vọng những ngày tháng này có thể kéo dài một chút, tốt nhất là kiên trì thêm nửa tháng, đến khi Tử Vân bí cảnh kết thúc."
"Có thể, dù sao hắn cũng đã đoạt được nhiều cơ duyên như vậy rồi, có đôi khi luyện hoá một cơ duyên cần đến một hai tháng, xem ra tiểu tử này sẽ không ra nữa đâu."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
Lúc này, đột nhiên, một chùm ánh sáng chói lóe lên trên thuỷ màn.
Rồi đến chùm thứ hai, chùm thứ ba, chùm thứ tư...
Tất cả mọi người đều sững sờ.
"Đây là dị tượng bí cảnh, có trọng bảo xuất thế rồi!"
"Cũng không biết là cái gì, là công pháp hay là thiên tài địa bảo hay là truyền thừa?"
"Đã rất lâu rồi, lần trước dị tượng xuất hiện ở Tử Vân bí cảnh cũng không biết là mấy trăm năm trước rồi, lần này lại thật sự xuất hiện."
"Trời ơi!! Tổn thất lớn rồi. Nếu sớm biết tán gia bại sản, ta đã đổi lấy một miếng lệnh bài bí cảnh rồi."
"Ngươi không thiệt, cho dù đi vào, cơ duyên này cũng không phải của ngươi."