Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 289




Lâm huynh thật là có lòng. Món nợ ân tình hôm nay quá lớn rồi.

“Lâm huynh, ơn cứu mạng lần trước Khương mỗ còn chưa báo đáp, lần này, Khương mỗ càng không biết phải cảm ơn như thế nào nữa. Đa tạ....Khương mỗ giải quyết kẻ này trước rồi tính.” Khương Lãng nhìn Lâm Tiêu, chân thành nói lời cảm ơn.

“Không sao, Khương huynh cứ giải quyết việc trước đi.” Lâm Tiêu mỉm cười đáp.

Khương Lãng nặng nề gật đầu, sau đó bước đến bên cạnh Hàn Thiên Ngạo.

“Khương Lãng, ngươi.....phụt!” Hàn Thiên Ngạo chỉ nói được ba chữ.

Quang mang lóe lên, đầu của người này đã rơi xuống đất. Thân một nơi, đầu một nơi, chết một cách triệt để, không có gì để bàn cãi nữa.

Khương Lãng vẻ mặt vô cảm, thu hồi trường kiếm, sau đó móc ra một tấm phù trú, khởi động nó.

Vù vù ~~

Một ngọn lửa nóng rực thiếu rụi toàn bộ vết tích xung quanh một cách sạch sẽ, khói mù mịt che lấp mặt trời.

Vực Châu lúc này cũng mất đi tác dụng, bầu trời bỗng chốc được giải thoát.

Tiếp đó, Khương Lãng dẫn Lâm Tiêu nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hai người cấp tốc khởi hành, nửa tiếng sau mới dừng lại.

“Lâm huynh, được rồi, dù sao Hàn Thiên Ngạo cũng là thánh tử dự bị của thánh địa Thái Tuế, hành động lần này của chúng ta tốt nhất là thần không biết quỷ không hay.” Khương Lãng giải thích.

“Không sao, Khương huynh hành sự cẩn trọng, Lâm mỗ bái phục.” Lâm Tiêu khách sáo đáp.

“Ấy, Lâm huynh quá khen rồi, ta mà thật sự cẩn trọng một chút, thì đã không bị Hàn Thiên Ngạo phát hiện ra tung tích rồi, dù sao cũng do ta sơ suất.” Khương Lãng buồn rầu đáp.

“Đúng rồi, Khương huynh, kỳ thực ban nãy ta cũng là vô tình đi qua đây, sao đó nghe được cuộc đối thoại của hai người, cho nên mới đi theo tới đây. Ta có chút thắc mắc, Giao Long Huyết Trì là thứ gì vậy?” Lâm Tiêu hỏi.

Nếu như hắn đoán không nhầm, Giao Long Huyết Trì này chính là cơ duyên của Khương Lãng và Hàn Thiên Ngạo.

Không ngờ, hai người này lại có cơ duyên trùng nhau.

Bây giờ Hàn Thiên Ngạo chết rồi, ánh sáng cơ duyên trên người Khương Lãng lại lớn hơn một vòng, còn đang lấp lóe phát sáng nữa.

“Giao Long Huyết Trì?” Khương Lãng ngẩn ra.

Sau đó, hắn trực tiếp lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Lâm Tiêu.

“Lâm huynh, Giao Long Huyết Trì ở ngay trong này. Ta chỉ là cảm thấy thứ này có tác dụng lớn đối với ta, ta cũng không biết rõ.” Khương Lãng đáp.

“Ơ kìa ~~ Khương huynh đây là định đưa cơ duyên này cho ta sao?” Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.

Hóa ra đây là thứ mà ánh sáng cơ duyên của Khương Lãng tìm được, vậy chắc chắn là có tác dụng hồi phục rất lớn đối với hắn ta.

Không ngờ đối phương lại dễ dàng đưa cho hắn như vậy.

Nhân phẩm của tên Khương Lãng này cũng tốt đấy chứ.

“Haha, chẳng qua chỉ là một Giao Long Huyết Trì mà thôi, sao có thể so với ơn cứu mạng hai lần của Lâm huynh chứ.”