Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 234: Ngụy Vương càng ngu người gấp bội




Một thân ảnh bị bắn về phía sau như một viên đạn. Linh giáp cực phẩm trên cơ thể vỡ vụn, lồ ng ngực nứt ra một vết thương cực lớn, toàn thân ướt đẫm máu.

Là Lâm Tiêu.

“Á!!!! Lâm Tiêu sư huynh!”

“Toang rồi, với thương thế như này, Lâm Tiêu sư huynh chết chắc rồi.”

“Cảnh giới tu vi của hai bên chênh lệch quá lớn, cho dù Lâm Tiêu sư huynh là yêu nghiệt kiếm tu đi chăng nữa, thì cũng không thể bù vào khoảng chênh lệch đó được.”

“Chẳng lẽ hôm nay là ngày diệt vong của Kiếm Ma tông ta sao?” các đệ tử Kiếm Ma tông đồng loạt thốt lên.

Mục lão ở một bên khác thấy cảnh tượng này, cũng không quản thương thế trên người mình, thân hình khẽ động, rồi đỡ Lâm Tiêu vào lòng.

Ánh mắt ông nhìn Ngụy Vương bốc lên lửa giận.

Đây là đệ tử thân truyền của ông đó, là một đệ tử yêu nghiệt có thiên phú vượt xa cả ông.

Cái tên tiểu tử chết tiệt này, quay về làm cái gì chứ.

Đợi sau khi tu luyện tới Hóa Đỉnh Cảnh, rồi trở về báo thù cho sư phụ, chẳng lẽ không ngon ăn hơn sao?

“Lão Cảnh, ông tới chăm sóc Lâm Tiêu đi, xem ra tôi rốt cuộc cũng phải chết trước mặt ông rồi.” Mục lão đặt Lâm Tiêu bên cạnh Cảnh lão, từ tốn nói.

Hôm nay cho dù ông có phải liều cái mạng này, cũng phải cắn rớt một miếng thịt của đối phương xuống.

Cảnh lão gật đầu, không ngăn cản, cũng không nói gì thêm. Chỉ là ánh mắt kiên định đó, dường như đang nói, ta sẽ theo sau.

“Đợi, đợi chút đã... Mục lão!!” Một giọng nói yếu ớt gọi Mục lão lại.

Phương tông chủ và Mục lão, Cảnh lão đều kinh hãi quay đầu nhìn Lâm Tiêu. Bọn họ thầm nghĩ, đã bị thương thành ra thế kia rồi còn nói chuyện được cơ à???

“Tiểu tử Lâm Tiêu, ngươi đừng nói chuyện, nếu không...” Mục lão còn chưa nói xong, cảnh tượng xảy ra trước mắt đã khiến da đầu ông tê dại, trong đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Ngay cả Phương tông chủ và Cảnh lão cũng lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy ma.

Chỉ thấy Lâm Tiêu đang từ từ đứng dậy. Mà vết thương thấy mà ghê trên ngực hắn đang hồi phục với tốc độ cực nhanh, mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Chỉ trong chốc lát, vết thương đã khôi phục rồi.

“Ngươi, tiểu tử ngươi ăn thần đan diệu dược gì vậy???” Mục lão ngơ ngác hỏi.

Phương tông chủ và Cảnh lão cũng tò mò lắng nghe.

“Đệ tử không ăn đan dược, đây có lẽ là thiên phú dị bẩm đấy.” Lâm Tiêu cười xòa.

Đòn vừa rồi của Ngụy Vương quá nhanh, quá bất ngờ. Nhanh tới mức hắn không kịp thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn và Hoang Chi Ý Cảnh.

Vừa mới nhận ra thì cả người đã bị đánh bay rồi.

Nhưng chính nhờ có vậy, Lâm Tiêu cuối cùng cũng hiểu, sau khi hấp thu luyện hóa tôn thượng kia, ngoại trừ năng lực phi hành, còn phát triển một loại năng lực khác, chính là...

Tái sinh, bất tử.

Vừa rồi tim của hắn bị rách làm đôi, vốn tưởng bản thân đã về với ông bà tổ tiên rồi. Ai ngờ, chỉ là đau một trận kịch liệt, rồi tim lại khôi phục một cách thần kỳ, sau đó vết thương ở ngực cũng lành lại trong phút chốc.

Với năng lực kh ủng bố như vậy, mà hắn chỉ tổn thất một ít năng lượng khí huyết mà thôi.

Phát hiện này khiến Lâm Tiêu bất ngờ không thôi.

Tôn thượng kia rốt cuộc là cái thứ gì vậy! Năng lực này cũng quá là mạnh rồi.

Người của Kiếm Ma tông rõ ràng đã nhìn thấy Lâm Tiêu sắp chết rồi, bỗng chốc lại sống lại, nhảy nhót, liền ngu người.

Ngụy Vương càng ngu người gấp bội.

Lão ta là người rõ nhất uy lực tấn công của mình. Đừng nói tới một tu sĩ Luân Hải Cảnh nhỏ bé, cho dù là cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn, dưới tình huống vừa rồi, cũng là một chiêu ắt lấy mạng!

Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Tiêu kia chẳng những không bị xé làm đôi, mà lại còn hồi phục trong chốc lát.

Đây, đây chắc chắn là con người sao?

Trong loài người, lão ta còn chưa nghe qua có ai có năng lực hồi phục kh ủng bố đến vậy.

Đó là vết thương chí mạng đấy!