Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 229: Trọng thương!!!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một quyền tuỳ tiện đánh ra của Lâm Tiêu bị một thân hình vạm vỡ chặn lại. Người tráng sĩ này cũng bị đánh lùi lại ba bước mới dừng lại.

“Đại hoàng tử!! cám ơn đại hoàng tử ra tay tương trợ!!” Đội trưởng đội thị vệ đứng dậy đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Tham, tham kiến đại hoàng tử.”

“Tham kiến đại hoàng tử.”

Nhưng người khác thấy vậy cũng cố gắng đứng lên hành lễ.

Lâm Tiêu cũng thấy thế cũng tò mò nhìn qua.

Đại hoàng tử? người trẻ tuổi đứng đầu trong vương triều Đại Ngụy?

Đại hoàng tử vỗ vỗ bả vai đội trưởng đội thị vệ, ra hiệu đưa người lui về sau.

Sau đó, hắn ta nhìn về phía Lâm Tiêu. Trong mắt không có sự oán hận nào, chỉ có một cảm xúc.

Chiến ý.

"Ngươi là Lâm Tiêu?! Đến đây, chúng ta tỷ thí đi, ta muốn xem ngươi lợi hại đến mức nào!" Ánh mắt đại hoàng tử rực lửa nói.

Thấy đối phương như vậy, Lâm Tiêu sửng sốt một chút, không nói gì.

Người này sao vậy. Bị điên à!

"Mấy ngày trước, Cam Anh Túc tới vương triều Đại Ngụy triều tìm ngươi, ta tìm được nàng ấy, nàng ấy nói cho ta biết, Lâm Tiêu của Kiếm Ma tông chắc chắn mạnh hơn ta."

"Muốn đối chiến với nàng ấy, nhất định phải đánh bại ngươi!" Đại hoàng tử nhìn Lâm Tiêu chằm chằm và giải thích. Sau đó, lại truyền âm một câu.

"Đồng thời cũng cảm ơn ngươi giúp ta giải quyết tam hoàng tử."

Lâm Tiêu: "..."

Hoá ra là như vậy, yêu nữ Đại Can đó hai ngày trước đã tìm mình sao?Ni tử này tìm mình chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Lâm Tiêu quay đầu nhìn về phía đại hoàng tử, không khỏi thở dài.

Hoàng thất đáng thương, tình thủ túc mà nhẹ bẫng như nước. Hắn đã giết đệ đệ của đối phương, nhưng đối phương thậm chí còn cảm ơn hắn.

Nực cười.

"Ngươi không phải đối thủ của ta, gọi Ngụy Vương ra đây." Lâm Tiêu nói.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, những thị vệ xung quanh vừa đứng dậy đều cảm thấy buồn cười.

Tiểu tử này quá kiêu ngạo, thực sự nghĩ rằng đánh bại bọn họ là bất khả chiến bại sao?

Đại hoàng tử điện hạ là một thiên tài hiếm có trăm năm ở vương triều Đại Ngụy.

Ngoại trừ từng thất bại trước trưởng công chúa của vương triều Đại Can thì chưa từng thua trong tay những người đồng trang lứa khác.

Khí tức linh khí trên người thiếu niên này mới chỉ là Luân Hải cảnh viên mãn mà thôi. Thậm chí còn chưa đạt tới Toàn Đan cảnh, so với đại hoàng tử ở Toàn Đan cảnh trung kỳ thì còn kém xa!

Người như vậy có tư cách gì nói câu đó!

"Khẩu khí của ngươi cũng thật là lớn! Hơn nữa phụ hoàng ta không có ở trong cung, ngươi từ Kiếm Ma tông tới, lẽ nào không gặp phụ hoàng ta sao?" Đại hoàng tử nghi ngờ hỏi.

Trong lòng Lâm Tiêu thất kinh, lông mày nhíu lại, hắn nắm bắt được một tin tức quan trọng.

"Ý của ngươi là Ngụy Vương đến Kiếm Ma Tông rồi?" Lâm Tiêu trầm giọng hỏi.

"Đúng, có điều bây giờ ngươi trở về chắc là đã muộn rồi, nói không chừng Kiếm Ma tông đã bị phụ hoàng ta và trưởng lão san bằng rồi." Đại hoàng tử thành thật nói.

Lâm Tiêu không chút do dự xoay người muốn rời đi.

“Chờ một chút, tỷ thí với ta một trận, ta sẽ thả ngươi đi!” Đại hoàng tử ngăn cản hắn.

"Được, vậy thì một quyền này, ngươi đỡ lấy."

Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Hắn không đợi đối phương đồng ý hay không đã triển khai Hoang Chi Ý Cảnh, giáng xuống một quyền bình thường.

Thấy vậy, đại hoàng tử vui mừng khôn xiết, linh lực toàn thân dâng trào.

"Hoàng Bá Quyền!!" Hắn ta hét lớn và cũng ra một quyền.

Hai quyền va vào nhau.