Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 209: Đây là điều mà bọn họ không hề ngờ tới




Một vị thủ lĩnh Toàn Đan Cảnh viên mãn hô lên cảnh cáo.

Phương tông chủ ở đối diện, sắc mặt đã tối sầm xuống, ánh mắt lạnh như băng.

Giao nộp Lâm Tiêu?

Tha cho bọn họ một con đường sống?

Loại lời nói này có quỷ mới tin.

Bất luận là chiến trường ở nơi nào, chỉ có kẻ thắng mới có quyền đặt ra quy định.

Không đợi Phương tông chủ lên tiếng, một ông cụ tóc bạc ở bên cạnh bước ra.

Ông cụ tóc bạc này, vừa nhìn đã biết là một người nóng tính.

“Ngươi sủa loạn cái gì vậy, trừ khi một đấu một mà thắng ta, bằng không, đừng hòng ta giao đồ đệ ra.” ông lão tóc bạc cười lạnh nói.

“Lão rùa già họ Mục, ông thực sự cho rằng ta không gõ nát được cái mai rùa của ông hả?” Một cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn của hoàng thất Đại Ngụy đáp lại.

Người của Kiếm Ma Tông vừa mở miệng chọc tức người khác chính là lão Mục trước giờ vẫn luôn canh gác Tàng Công Các.

“Vậy ngươi có dám lên nghênh chiến không?” lão Mục bịch bịch bịch bước lên ba bước, dùng kế khích tướng mà hô lên.

“Chiến thì chiến, ta còn sợ lão chắc.” Cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn kia, cùng với cường giả bán bộ Hóa Đỉnh bên phe mình, nhìn nhau một cái, sau đó rút trường đao xông tới.

Bỗng chốc lão Mục bắt đầu lao vào chiến nhau với đao tu Toàn Đan Cảnh viên mãn.

Một tới một lui.

Một công một thủ.

Lão Mục dùng Cửu Âm Trấn Ma Ấn màu xanh lam, xoay quanh lưỡi đao một cách dễ dàng.

Mà đao tu Toàn Đan Cảnh viên mãn kia lại càng đánh càng kinh hãi.

Hắn ta đã sớm nghe qua, lực phòng ngự của lão Mục ở Kiếm Ma tông rất kinh khủng.

Nhưng sau khi đấu qua vài chiêu, hắn ta mới phát hiện, đối phương không chỉ có năng lực phòng ngự kinh người, mà khí lực cũng vượt qua người thường, tốc độ càng là nhanh hơn lão ta gấp nhiều lần.

Tính sai rồi.

Không ngờ lão già này lại lợi hại đến vậy.

Đao tu Toàn Đan Cảnh viễn mãn liên tiếp bị đánh lùi, sau khi chiến đấu vài hiệp, dường như hắn ta nghe được mệnh lệnh gì đó.

Cơ thể hắn ta chợt lui về phía sau.

Một thanh trường thương đen như mực, từ bên cạnh chợt lao tới.

Trên lưỡi thương ẩn chứa một cỗ thương ý mạnh mẽ như vũ bão.

Vút!!

Cùng với tiếng xé gió bén nhọn, trường thương kia sau khi phi ra liền đâm sâu vào ngực lão Mục.

Răng rắc!!!

Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

Trước ngực lão Mục lún xuống, phun ra một ngụm máu tươi, cả người đổ uỳnh xuống đất.

“Mục lão quỷ!”

“Lão Mục!!”

“Mục trưởng lão!”

Người của Kiếm Ma tông đều kinh hô, đồng loạt lo lắng nhìn xuống đất, sau đó căm hận nhìn về phía hoàng thất Đại Ngụy bên kia.

“Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Cảnh mà lại ra tay đánh lén, ngươi còn biết xấu hổ không vậy???” Phương tông chủ tức giận quát người đối diện.

Vừa rồi chính là cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Cảnh, nhân lúc hai người lão Mục đang chiến đấu mà ra tay đánh lén. Một đòn đánh vỡ phòng ngự của lão Mục.

Đây là điều mà bọn họ không hề ngờ tới.

“Hừ, có vấn đề gì sao? Dù gì thì kết cục của các ngươi cũng là chết hết, quá trình có gì quan trọng đâu?” Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Cảnh hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ về hành động này.

Kiếm Ma Tông tổng cộng có ba tên phiền phức.

Giải quyết được một tên, hai tên còn lại càng không đáng nhắc tới rồi.

“Ngươi...!!!” Phương tông chủ vô cùng tức giận, nhưng lại không làm gì được.

Thực lực hai bên chênh lệch lớn, không cách nào nói đến quy tắc được.

“Tông chủ!”